Tin tức ngày càng lan rộng, thậm chí Trương Hợp Hoan cũng biết. Bọn họ đang tìm đạo diễn Chương để chứng thực tin tức, đạo diễn Chương có chút sững sờ. Trước mắt anh đang dồn hết tâm trí của mình vào bộ phim “Quy lai” làm gì còn có thời gian quay “Bến Thượng Hải”. Hơn nữa kế hoạch của vài năm tiếp theo đều đã sắp xếp hết rồi. Nếu muốn quay Bến Thượng Hải thì dù sao đây cũng chỉ là một vở kịch truyền hình, muốn dựng thành phim cần phải chỉnh sửa lại kịch bản cho nó.
Lúc đạo diễn Chương nhận phỏng vấn, đã làm sang tỏ sự việc này, ông ấy nói với các phóng viên, tin tức mình đang quay bộ phim điện ảnh “Bến Thượng Hải” là không có thật, Trương Hợp Hoan và An Nhiên đều là những diễn viên ông từng hợp tác, quan hệ với bọn họ cũng rất tốt, ông còn nói mình đang bận quay cho bộ phim điện ảnh mới “Quy lai”, còn Trương Hợp Hoan và An Nhiên sẽ có bộ phim mới khác tên “Cô nàng ngổ ngáo”.
Trương Hợp Hoan chưa từng nhờ đạo diễn Chương tuyên truyền giúp mình vì ông ấy không có nghĩa vụ phải làm vậy, lần này đạo diễn Chương công khai làm sáng tỏ hiểu lầm, đồng thời cũng giúp anh tuyên truyền về bộ phim điện ảnh mới.
Tin tức này ngay lập tức nhận được sự chú ý lớn, có rất nhiều phóng viên giải trí đã theo chân An Nhiên. Sau buổi tuyên truyền trực tiếp, vì để tránh phiền phức thì An Nhiên đã đi nước ngoài du lịch cùng Sở Thất Nguyệt, hai người đi du lịch thư giãn, trước đó cũng không thèm tạm biệt Trương Hợp Hoan.
Không thể phỏng vấn An Nhiên, thì họ tự động chuyển mục tiêu sang Trương Hợp Hoan.
Dù sao Trương Hợp Hoan cũng đang làm tại một công ty giải trí, nên các phóng viên trong ngành giải trí rất dễ dàng tìm ra địa chỉ của anh, trước cửa đài truyền hình Nam Giang bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều phóng viên ngồi xổm đợi.
Hiện tượng này không phải lần đầu xảy ra, đài truyền hình Nam Giang cũng biết cách ứng phó đối với phóng viên, bọn họ cử các phóng viên thời sự xã hội quay video về các phóng viên đang ngồi xổm trước cửa, và đồng thời cũng nói với họ nếu bọn họ cứ tiếp tục làm vậy sẽ gây ảnh hưởng đến công việc thường ngày của nhân viên tại công ty. Nếu không đi họ sẽ chỉnh sửa và đăng hình ảnh lên các kênh mạng xã hội.
Nếu như tin tức ở đài truyền hình Nam Giang chưa đủ thì họ sẽ giao tin tức cho đài vệ tinh Bình Giang phát sóng, đáng tiếc là sự uy hiếp của họ không mấy hiệu quả, phóng viên đến ngồi chờ chụp hình phỏng vấn Trương Hợp Hoan ngày càng nhiều hơn.
Đài trưởng Tôn Thụ Lập hôm nay đi làm sớm, đi tới cửa đã thấy rất nhiều phóng viên khiến ông cảm thấy không thoải mái, vốn dĩ là một người nhiều kinh nghiệm trong ngành truyền thông, lần đầu ông thấy chán ghét phóng viên như vậy.
Đến nơi, Tôn Thụ Lập để cho Tề Tuệ gọi Trương Hợp Hoan lên, Trương Hợp Hoan hiểu được nhất định là vì chuyện phóng viên đến đây. Như mọi người thường hay nói, chỉ cần một người nổi tiếng thì chuyện thị phi sẽ đến, có một chuyện không phải lúc nào anh cũng có thể không chế được.
Đi vào phòng làm việc của Tôn Thụ Lập, nhìn thấy trên bàn có mấy cuốn sách trong bộ “Xạ điêu anh hùng truyện”, trong trí nhớ của anh không hề có việc anh đã đưa cho ông ấy những cuốn sách này.
Tôn Thụ Lập đã chuẩn bị bút viết đầy đủ: “Tiểu Trương, cậu giúp tôi ký tên vào mấy bộ sách này.” Ông nhường chỗ ngồi của mình cho Trương Hợp Hoan .
Trương Hợp Hoan nói: “Đài trưởng Tôn, ông chỉ cần nói một tiếng rồi đưa cho tôi ký là được rồi, cần gì phiền ông gọi tôi đến đây.”
Tôn Thụ Lập nói: “Đều là bạn bè tốt của nhau, không nên khiến cậu tốn tiền.”
“Ông hiểu tôi đến vậy sao?” Trương Hợp Hoan ngồi xuống bắt đầu ký tên.
Tôn Thụ Lập cầm tách trà nóng lên hớp một ngụm: “Gần đây cậu rất nổi tiếng, trước cửa công ty đều là phóng viên và fan.”
Trương Hợp Hoan không ngẩng đầu: “Tôi cũng không nghĩ đến sau khi tham gia “Siêu sao giải trí” sẽ nhận được nhiều sự chú ý như vậy, biết thế tôi sẽ không đi.”
Tôn Thụ Lập nói: “Có suy nghĩ muốn tiến vào giới giải trí không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Hiện tại không phải tôi đã ở trong giới giải trí rồi sao?”
Tôn Thụ Lập nói đầy ẩn ý: “Cậu bây giờ thật sự đang là ngôi sao tỏa sáng nhất của đài truyền hình Nam Giang.”
Trương Hợp Hoan ký xong rồi đứng lên, trả ghế ngồi lại cho Tôn Thụ Lập: “Tiêu chuẩn ngôi sao của ông hơi thấp rồi, độ nổi tiếng của tôi không đủ sao?”
Tôn Thụ Lập chỉ ra ngoài cửa sổ, Trương Hợp Hoan cũng đến trước cửa sổ nhìn, từ đó có thể thấy ở cổng lớn có không ít phóng viên đang ngồi chờ, hình như còn có các fan nữ đem hoa đến tặng cho mình.
Tôn Thụ Lập nói: “Tôi có xem qua chương trình tạp kỹ đó của đài tỉnh, thật ra cậu rất có tố chất ngôi sao.”
Trương Hợp Hoan bật cười lên: “Sao vậy? Bây giờ muốn đuổi tôi đi rồi sao? Là chê tôi khiến cho ông gặp nhiều phiền phức?
Tôn Thụ Lập lắc đầu nói: “Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ sợ giữ chân của cậu sẽ ảnh hưởng đến phát triển của cậu sau này.”