Trương Hợp Hoan biết Tôn Thụ Lập không phải là người che giấu điều gì, đi đến cầm bình nước, trở về ghế sô pha ngồi xuống.
Tôn Thụ Lập nói: “Hãy nói cho tôi biết trong lòng cậu muốn gì, muốn phát triển theo con đường nào?”
“Ông có thể nói rõ hơn một chút không.”
Tôn Thụ Lập nói: “Tên nhóc thông minh như cậu mà không hiểu được ý tôi sao, còn phải để tôi nói rõ ràng? Là cậu có muốn tiếp tục làm việc ở đài truyền hình Nam Giang không?
“là đuổi tôi đi sao?”
Tôn Thụ Lập thở dài nói: “Cũng không phải là đuổi cậu đi, cậu giúp tôi nhiều việc ở đài truyền hình nhưu vậy, người khác có thể không biết, nhưng chẳng lẽ tôi không hiểu sao? Tôi vẫn luôn cho rằng cậu không từ chức cũng không phải vì muốn đến chỗ khác. Tôi nghĩ mình đối xử với cậu không tệ, và cậu cũng là là người trọng tình nghĩa, thật có lỗi khi phải mở lời nói những câu này.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi cũng không có súy nghĩ như vậy.”
Tôn Thụ Lập nói: “Nói như vậy, nếu cậu vẫn có ý định theo đuổi con đường làm quan ở công ty, tôi lập tức giúp cậu đưa vào biên chế, nhân lúc tôi chưa về hưu, tôi sẽ giúp cậu một tay. Nhưng nếu cậu không có hứng thú cũng không sao, Tinh Vực của cậu hiện nay cũng đang rất phát đạt, một người yêu thích tự do như cậu cần gì phải bó buộc một chỗ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”
Tôn Thụ Lập gật đầu nói: “Hãy suy nghĩ rõ ràng, dù là quyết định như thế nào thì tôi sẽ vẫn luôn ủng hộ cậu.”
Trương Hợp Hoan sau đó rời đi và tìm La Bồi Hồng, anh muốn hỏi ý kiến của La Bồi Hồng, dù sao La Bồi Hồng cũng có nhiều kinh nghiệm làm việc ở công ty hơn anh.
La Bồi Hồng nghe xong không nhịn được liền bật cười.
Trương Hợp Hoan nói: “Chị cười cái gì?”
La Bồi Hồng nói: “Cậu có nghĩ đài trưởng Tôn có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm không?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu nói: “Ông ấy sẽ không đâu, ông Tôn không phải là người vậy, nhưng chuyện của tôi đã khiến ông ấy gặo nhiều phiền phức.”
La Bồi Hồng nói: “Đổi lại là ai thì cũng sẽ cảm thấy phiền phức thôi, cậu nghĩ lại thử đi, ở nơi làm việc thì cơ bản người nào cũng có thể sẵn sàng trả giá để có được một số thứ. Đầu tiên là quyền lực, thứ hai là lợi ích, hai cái này cậu đều không cần.
Đương nhiên vẫn có người nghĩ cậu muốn có danh tiếng, điểm này thì cậu không quan tâm đến vì căn bản cậu không cần thông qua đài truyền hình Nam Giang vẫn có thể nổi tiếng, còn một cái nữa vì yêu thích, cậu vì đài truyền hình có thể trả giá nhiều thứ như vậy có thể là do yêu thích công việc không?”
“Có thể xảy ra sao? Tôi không thể nào là người nhiệt huyết yêu thích công việc này đến vậy được?”
La Bồi Hồng nói: “Không ai có thể nhận thức được, cũng người cho rằng có khả năng việc này xuất phát từ việc cậu yêu thương đài trưởng Tôn.”
Trương Hợp Hoan trợn mắt miệng thì há hốc, thực sự có người nghĩ như vậy sao? Thật ra mối quan hệ của Trương Hợp Hoan và Tôn Thụ Lập đã sớm có nhiều tin đồn, trước đây thì nói hai người có họ hàng thân thích, sau thì lại nói anh là con rơi của Tôn Thụ Lập.
Không nhìn vào năng lực của Trương Hợp Hoan, nhưng cuối cùng những người nghe lời đồn đại cũng sẽ biết được thật giả của nó.
La Bồi Hồng nói: “Đai trưởng Tôn sẽ không nghĩ cậu công cao hơn chủ, kể từ khi cậu đến đài truyền hình Nam Giang thì xác thực đã là một thanh đao sắc nhọn trong mắt nhiều người.”
“Vậy việc đó thì có gì phiền đến ông ấy?”
La Bồi Hồng nói: “Cậu cũng không phải là một thanh đao bình thường, cậu là một thanh đao vô địch, đài trưởng Tôn đã đến đây chỉ mới vài năm, cậu đối với tâm tư của ông ấy vẫn chưa hiểu hết. Khi đến đài truyền hình, việc ông ấy cần làm là tạo ra những thành tích để củng cố địa vị bản thân, nên mới tổ chức một tổ viết kịch bản cho đài truyền hình, sau đó mới có thể ngựa không dừng bước chân, quay bộ phim “Tầm Tần Ký”.
Nếu xem xét lại từ đầu mọi chuyện thì ông ấy quả có chút liều lĩnh, nếu như bộ phim không thể bán ra thành công thì khẳng định đài truyền hình sẽ lỗ rất nặng, chuyện này cũng có thể gây ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của ông ấy.”
Trương Hợp Hoan gật đầu, anh có thể thấy được sự lo lắng của ông ấy khi bán bản quyền phim.
La Bồi Hồng nói: “Thật may mắn là cậu đã hỗ trợ giải quyết vấn đề này, nhanh chóng xin được giấy phép đài vệ tinh, hiện tại với mỗi việc xin được giấy phép đài vệ tinh thôi với ông ấy mà nói cũng đủ khiến ông ấy cầm cự đến lúc về hưu, cậu còn trông cậy ông ấy sẽ hát vang trên con đường phát triển phía trước nữa sao?”
Trương Hợp Hoan cười hẳn lên, rất có lý.
La Bồi Hồng nói: “Đài trưởng Tôn là người an phận, còn cậu chắc chắc không phải là người muốn an phận, tuy nhiên khi cậu ở đài truyền hình cũng không có hành động gì. Nhưng công ty kia thì làm rất nhiều viêhc, danh tiếng cũng như nước lên đẩy thuyền lên, cậu tuy không thẹn với lương tâm, nhưng người khác họ không nghĩ như vậy. Cho rằng cậu chính là dựa vào bóng của đài trưởng Tôn, dựa vào việc cậu càng ngày càng nổi tiếng, công ty làm ăn cũng phát đạt sẽ khiến cho ông ấy gặp nhiều phiền toái.”