Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1037 - Chương 1037: Rắc Rối Lại Đến (1)

Chương 1037: Rắc rối lại đến (1) Chương 1037: Rắc rối lại đến (1)

Trương Hợp Hoan sửa soạn lại một chút rồi đứng dậy rời khỏi nhà, khi anh ra khỏi nhà thì thấy một xe cảnh sát đậu ở lối vào khu dân cư, xe mà Kiều Thắng Nam nói sẽ đón anh lại là một chiếc xe cảnh sát.

Không đợi Trương Hợp Hoan đi lại gần, hai vị cảnh sát trong xe đã xuống xe.

Trong lòng Trương Hợp Hoan suy nghĩ, mình có phạm tội gì không? Tại sao nửa đêm Kiều Thắng Nam lại cử xe cảnh sát đưa mình đến đồn cảnh sát để làm gì? Có ai trả thù cá nhân, rồi báo cảnh sát hay sao? Khả năng này không thể nào xảy ra.

Hai người đó hỏi tên của Trương Hợp Hoan rồi mời anh lên xe.

Trương Hợp Hoan thấy thái độ của hai người họ rất lịch sự với mình, cũng yên tâm hơn, lên xe và gửi tin nhắn cho Kiều Thắng Nam: “Có chuyện gì vậy?”

Kiều Thắng Nam vẫn chưa trả lời anh.

Đợi đến đồn cảnh sát, Trương Hợp Hoan được đưa đến văn phòng của Kiều Thắng Nam.

Kiều Thắng Nam đang mặc đồng phục cảnh sát, không nói cũng không cười, trong phòng còn có một người trợ lý. Kiều Thắng Nam chỉ vào chiếc ghế đối diện nói: “Ngồi đi!”

Trương Hợp Hoan ngồi xuống, nhìn trợ lý của cô.

Kiều Thắng Nam nói: “Anh không cần phải sợ, tôi chỉ tìm anh để tìm hiểu một số thông tin.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không có gì sợ hãi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì trái với pháp luật, vì vậy cô cần hỏi gì chỉ cần tôi biết, tôi sẽ thành thật trả lời tất cả.”

Kiều Thắng Nam nói: “Ngày hôm qua anh gặp mặt Sở Thất Nguyệt lúc mấy giờ?”

Trương Hợp Hoan ngạc nhiên, Kiều Thắng Nam đang có ý gì? Đưa anh đến đây để hỏi về việc anh gặp Sở Thất Nguyệt khi nào? Tình huống hiện tại có vẻ không được tốt lắm.

Kiều Thắng Nam nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi vài điều về Sở Thất Nguyệt mà thôi.”

“Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết đi!” Trương Hợp Hoan đột nhiên căng thẳng.

Kiều Thắng Nam nói: “Không có việc gì, anh chỉ cần trả lời một cách trung thực, đừng lo lắng, cô ấy không có việc gì, trước mắt cô ấy đang tiếp nhận điều tra ở đây.”

Trương Hợp Hoan tin rằng Sở Thất Nguyệt sẽ không có việc gì, vì vậy anh kể lại mọi chuyện của ngày hôm qua từ lúc anh gặp mặt Sở Thất Nguyệt đến giờ, tối qua Sở Thất Nguyệt rời đi lúc chín giờ ba mươi, khoảng hai mươi phút sau đến khách sạn, tôi đã nhận được một tin nhắn đến nơi an toàn của cô ấy, Trương Hợp Hoan cũng đưa tin nhắn cho Kiều Thắng Nam xem qua.

Bữa tiệc gia đình tối qua, Lưu Hải Dư cũng có mặt nên anh có đủ chứng cứ.

Ở bên này Kiều Thắng Nam đưa ra câu hỏi, còn trợ lý của cô ấy ngồi cạnh, ghi lại toàn bộ quá trình, sau khi hỏi xong đưa cho Trương Hợp Hoan có mặt tại đó ký tên.

Kiều Thắng Nam nói: “Tốt rồi, bây giờ anh có thể về được rồi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh có thể hỏi em vài chuyện không?”

Kiều Thắng Nam lắc đầu nói: “Không được, em còn có việc phải làm.”

“Việc gì vậy?”

Kiều Thắng Nam nhíu mày, chuyện liên quan đến công vụ thì không cần giải thích với anh.

Trương Hợp Hoan lại đưa ra một yêu cầu khác: “Anh có thể gặp Sở Thất Nguyệt được không?”

Kiều Thắng Nam nói: “Bây giờ thì chưa được.” Cô đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng thẩm vấn.

Trương Hợp Hoan ý thức được sự việc có vẻ nghiêm trọng, anh đành rời khỏi văn phòng.

Kiều Thắng Nam dừng bước ở cuối hành lang nói: “Anh đi về trước đi, đã liên hệ cho luật sư của Sở Thất Nguyệt rồi.”

“Em có thể cho anh biết là cô ấy đã gặp phải chuyện gì không?”

Kiều Thắng Nam nói: “Trước mắt thì sự việc vẫn chưa rõ ràng, nên em cũng khó có thể nói được.”

Trương Hợp Hoan lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Hải Dư, tiếng chuông điện thoại của Lưu Hải Dư vang lên nhưng không có bắt máy, có nghĩa là Lưu Hải Dư đang không tiện để nghe cuộc gọi.

Trương Hợp Hoan cảm thấy chán nản, hiện tại nếu gọi điện thoại cho Sở Thất Nguyệt chắc chắn sẽ không ai bắt máy, cũng không thể gặp Sở Thất Nguyệt. Anh muốn biết đang xảy ra chuyện gì, không thể rời đi như vậy được, nếu đã biết Sở Thất Nguyệt đang ở đây thì anh sẽ ở chỗ này đợi.

Đợi khoảng hai tiếng đồng hồ thì Kiều Thắng Nam và Lưu Hải Dư cùng nhau xuất hiện, Trương Hợp Hoan nhanh chóng đứng dậy chạy về phía họ. Lưu Hải Dư nháy mắt với Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan dù biết anh ta không tiện nhưng vẫn xem anh ta như không khí đến chặn đường Kiều Thắng Nam lại.

Kiều Thắng Nam nói: “Anh còn chưa về sao? Anh trở về nghỉ ngơi đi, không có việc gì lớn đâu, tụi em chỉ đang điều tra tình hình thôi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Các người cứ nói điều tra điều tra, ít nhất cũng phải cho tôi biết đang có chuyện gì chứ?”

Kiều Thắng Nam liếc qua Lưu Hải Dư, Lưu Hải Dư lấy từ đâu ra gói thuốc lá, anh ta bao giờ cũng do dự khi gặp khó khăn.

Kiều Thắng Nam nói: “Anh nói cho anh ấy biết đi.”

Lưu Hải Dư ngẩng đầu nhìn Kiều Thắng Nam với ánh mắt vô tội.

Kiều Thắng Nam rời đi, Lưu Hải Dư nói: “Đi nào, ra ngoài kia nói chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment