Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1039 - Chương 1039: Phương Hướng Điều Tra (1)

Chương 1039: Phương hướng điều tra (1) Chương 1039: Phương hướng điều tra (1)

Luật sư Phạm Lập Tân chủ động đưa hai người họ trở về, Trương Hợp Hoan nhờ ông ấy đưa bọn họ về Vạn Hào. Xảy ra chuyện này anh cũng lo lắng khi để Sở Thất Nguyệt trở về khách sạn một mình, cũng không tiện về nhà, vì không muốn người nhà lo lắng vì việc này.

Nhìn vẻ ngoài của cô ấy vẫn rất điềm tĩnh nhưng Trương Hợp Hoan biết cô là người có vẻ cứng rắn bên trong lại mềm yếu, từ khi bố cô ấy Sở Quốc Lương qua đời, Sở Thất Nguyệt đã trải qua không ít khó khăn, cô cũng nhanh chóng trưởng thành hơn, biểu hiện bên ngoài và cách hành xử ngày càng độc lập hơn.

Lúc trở về khách sạn trời đã sáng, Trương Hợp Hoan để cho Sở Thất Nguyệt đi nghỉ, Sở Thất Nguyệt nói: “Đã không thể ngủ được rồi, anh muốn uống gì không? Cà phê?”

Trương Hợp Hoan gật đầu, Sở Thất Nguyệt đi pha hai ly cà phê mang đến, đưa cho anh một ly.

Trương Hợp Hoan nghe được hương thơm của cà phê nói: “Rất thơm.”

Sở Thất Nguyệt uốn một ngụm cà phê nói: “Có phải anh có rất nhiều điều muốn hỏi em không?”

Trương Hợp Hoan lắc đầu: “Không có gì phải hỏi, anh tin em.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Anh không cần lo lắng cho em, chuyện này em không có liên quan gì cả, tiếp sau chỉ đợi bên phía luật sư xử lý.”

Trương Hợp Hoan nói: “Có phải chú em làm chứng chống lại em hay không?”

“Em cũng không biết nữa, em chưa liên lạc với ông ấy, ông ấy còn đang ở bệnh viện, em tính sáng nay sẽ đi thăm.”

Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Anh đi cùng em.”

Sở Quốc Lực sau vụ tai nạn thì bị thương một số chỗ trên da thịt, não chấn động nhẹ, nên trước mắt hiện đang được theo dõi tại khoa não của bệnh viện. Bệnh viện có quan hệ hợp tác với Hoa Phương nên Sở Quốc Lực được chăm sóc đặc biệt.

Khi Trương Hợp Hoan và Sở Thất Nguyệt đến thăm, Sở Quốc Lực đang nằm đọc báo trên giường, mặt ông ta hơi bầm tím nhưng không có gì quá nghiêm trọng.

Nghe được tiếng động, Sở Quốc Lực ngẩng đầu lên cười nói: “Thất Nguyệt sao con lại tới đây?”

Sở Thất Nguyệt nói: “Chú Tư, con nghe chú bị tai nạn giao thông, vừa lúc con đang ở Bằng Thành, đương nhiên phải đến thăm hỏi rồi.”

Sở Quốc Lực cười với Trương Hợp Hoan: “Cậu Trương cũng đến đây.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Tôi đưa Thất Nguyệt đến đây, chú Sở thân thể chú không có bị gì chứ?”

Sở Quốc Lực nói: “Vẫn tốt, chỉ là bị thương bên ngoài da thịt, không tổn thương đến nội tạng và xương cốt.”

“Người gặp đại nạn không chết sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời.” Trương Hợp Hoan nói một câu.

Sở Quốc Lực cảm thấy lời này không vừa tai nhưng lại không thể tìm ra được chỗ để bắt lỗi, đây là điều nói về những người may mắn cũng thể hiện sự thân mật, Sở Quốc Lực nói: “Hai đứa ngồi đi, trong tủ lạnh có đồ uống, chú không thể ngồi dậy tiếp đón hai đứa được.”

Trương Hợp Hoan đến mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai chai nước.

Sở Thất Nguyệt mang hoa đến cắm vào trong bình, ánh mắt của hai chú cháu gặp nhau, cả hai đều cười. Chuyện xảy ra tối hôm qua trong lòng họ đều biết nên không ai nhắc đến chuyện đó cả.

Trương Hợp Hoan nói: “Chú Sở khi nào có thể xuất viện?”

Sở Thất Nguyệt từ sau khi từ chức, Sở Quốc Lực cũng được lên chức ở trụ sở Thượng Hải, nhà máy dược phẩm ở huyện Hán được giao cho Khâu Quốc Phàm quản lý, Sở Quốc Lực cũng rất ít khi ở đây.

Sở Quốc Lực nói: “Ngày hôm qua, chú không nghĩ đến mình có thể gặp xui xẻo như vậy.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Có nghe nói qua.”

“Ồ? Cậu nghe ai nói.”

“Cảnh sát nói, họ nói tối qua chú suýt bị xe đâm chết.”

Nụ cười trên mặt của Sở Quốc Lực dần đông cứng lại, tên nhóc này nói chuyện rất thẳng thắn, ông ấy nhìn thoáng qua Sở Thất Nguyệt, thấy cháu gái chuyên tâm cắm hoa, giống như cuộc nói chuyện của hai người họ không liên quan gì với cô ấy. Trong lòng Sở Thất Nguyệt hiểu rõ, cô và anh tuy hai mà một, Trương Hợp Hoan từ bây giờ sẽ là người phát ngôn của Sở Thất Nguyệt.

Sở Quốc Lực cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chuyện là thế nào? Cảnh sát đến tìm hai đứa sao?”

“Chú không biết à? Vì chuyện của chú mà cảnh sát đã tìm đến chúng tôi để điều tra vụ án.”

Sở Quốc Lực cười nói: “Tìm hai đứa để điều tra vụ án? Chuyện này thì liên quan gì đến hai đứa.”

Trương Hợp Hoan nói: “Đúng là chúng tôi cũng không liên quan gì, nhưng cảnh sát không nghĩ như vậy, ho cho rằng chú có quá nhiều kẻ thù nên phải sắp xếp điều tra từng người một, ngay cả tôi chỉ từng đánh nhau với bảo vệ của chú có một lần cũng bị gọi lên để điều tra.”

Sở Quốc Lực cười ha ha nói: “Cậu không nói thì chú quên mất việc đó, chỉ là chút chuyện bé xé ra to, cậu chắc sẽ không vì chuyện đó mà hận thù người chú này phải không?”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Sao vậy được, nếu muốn ghi thù lại thì tôi cũng phải nghĩ đến Thất Nguyệt, lúc đó cô ấy là chủ tịch của Hoa Phương.”

Bình Luận (0)
Comment