Gần tới lúc chấm dứt tuyển chọn, nhóm huấn luyện viên sáng đèn càng cần thận. Trước khi lên sân khấu, Phó Hạo hít một hơi thật sâu.
Trên màn hình phát sóng hiện lên lời thuyết minh: Trước kia tôi từng là một ông chủ quán bar, hiện tại là một ca sĩ lưu lạc. Nhiều năm theo đuổi âm nhạc và ước mơ lại vẫn luôn không đủ lãng man. Hôm nay tôi muốn làm một chuyện bản thân cho là lãng mạn, tôi muốn dùng tiếng hát của tôi để các vị huấn luyện viên xoay người.
Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh Phó Hạo và các đồng bạn đang chơi nhạc.
“Hạo Tử cố lên!”
Quay phim hiện trường chuyển camera sang khán giả, ở trong đó tìm được bóng dáng của một cô gái. Cô gái kia mặc váy dài màu đen, lẳng lặng chú ý đến Phó Hạo đang đi lên sân khấu. Nếu là người thường xuyên chú ý đến âm nhạc sẽ phát hiện, cô gái này chính là Tần Hồng, người dựa vào ba bài hát liên tiếp tiến vào bảng xếp hạng ca khúc vàng.
Phó Hạo đã cắt đi mái tóc dài, chòm râu được cạo sạch sẽ, nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều. Trên lưng hắn đeo một cây ghi-ta bằng gỗ. Chiếc ghi-ta bể này tốn rất nhiều tiền để sửa chữa. Thật ra anh ta còn có rất nhiều đàn ghi-ta tốt, nhưng hôm nay anh ta nhất định phải mang chiếc ghi-ta này lên sân khấu. Chiếc ghi-ta này đối với anh ta có một ý nghĩa đặc biệt.
Âm nhạc vang lên, hôm nay Phó Hạo lựa chọn ca khúc “Điên cuồng vì yêu”. Đây là ca khúc của một nữ ca sĩ Đài Loan.
Phó Hạo hát rất cảm động, rất nhập tâm, cải biên cũng rất đúng chỗ. Đoàn người thân bạn bè trên màn hình cổ vũ cho anh ta.
“Nhấn đi! Nhấn đi!”
Bốn vị huấn luyện viên nhìn nhau, Na Anh gật gật đầu: “Không tồi!” Chiến đội của cô đã đủ quân số, tuy rằng rất muốn chọn, nhưng đã không còn vị trí.
Dương Côn cũng có tình huống tương tự, hắn nghe rất nhập tâm, nước mắt cũng chảy xuống. Nhất là ca từ của bài hát: Muốn hỏi em có dám hay không, yêu anh như em đã nói.
Khán giả quan sát tại hiện trường cũng có rất nhiều người bị làm cho cảm động. Nhất là Tần Hồng, cô che miệng khóc lê hoa đái vũ. Nhớ tới năm đó cô và Phó Hạo cùng nhau dốc sức không dễ dàng.
Hiện tại sự nghiệp có một chút khởi sắc, nhưng Phó Hạo lại lựa chọn rời xa cô. Hắn muốn chứng minh điều gì? Ở trong lòng hắn sự nghiệp quan trọng hơn cô nhiều như vậy sao? Chẳng lẽ hắn đã quên những gì lúc trước nói? Cô cũng muốn gặp mặt Phó Hạo hỏi một chút, anh có còn yêu em không? Những lời đã nói trong quá khứ có còn tính không?
Phó Hạo hát xong ca khúc này, bốn vị huấn luyện viên không ai nhấn đèn. Bình thường dưới loại tình huống này, tuyển thủ xuống đài rất nhanh. Nhưng tổ chuyên mục lại cho Phó Hạo đủ thời gian. Vu Sùng Khánh xoay người nói: “Có thể biểu diễn một ca khúc của ca sĩ nữ đả động lòng người như thế, thật sự không dễ dàng.”
Na Anh nói: “Biết không dễ dàng anh còn không chọn, đàn ông các anh đều có ý chí sắt đá hả?”
Dương Con nói: “Đàn ông việc gì phải làm đàn ông khó xử.”
Hiện trường bật cười, hoà tan không khí thương cảm khi Phó Hạo bị đào thải.
Bản thân Phó Hạo cũng không thất vọng, cười cực kỳ sáng lạn. Hắn đã sớm chuẩn bị cho kết quả này.
Vu Sùng Khánh nói: “Giới thiệu một chút về anh đi.”
“Tên của tôi là Phó Hạo.”
“Phó Hạo!” Dương Côn rưng rưng vỗ tay. Không phải đang diễn, nếu đội của anh ta còn vị trí, anh ta khẳng định sẽ xoay người. Bài hát này đã cảm động anh ta, làm anh ta nhớ đến chuyện tình cảm trong quá khứ của mình.
Lưu Hoán nói: “Bao nhiêu tuổi?”
Phó Hạo nói: “Tôi ba mươi tuổi rồi.”
Vu Sùng Khánh nói: “Ba mươi tuổi, hiện tại cậu làm việc ở đâu?”
“Hiện tại tôi là một ca sĩ lưu lạc. Trước khi dự thi tôi hát ở quán bar, cũng có biểu diễn trên đường.”
Vu Sùng Khánh nói: “Mọi người không ai xoay ghế, anh có lời nào muốn nói với huấn luyện viên không?”
“Không có!”
Hiện trường vang lên một trận cười to.
Na Anh nhanh mồm nhanh miệng nói: “Còn có thể nói gì chứ? Người ta đã nói hôm nay muốn làm một chuyện lãng mạn, được huấn luyện viên xoay ghế. Hai người các anh ai cũng không xoay, các người một chút cũng không lãng mạn.”
Mọi người cười ha ha, Lưu Hoán nói: “Không xoay ghế cũng có nguyên nhân không xoay ghế. Tiếng hát của Phó Hạo rất chân thành, nhưng trong chiến đội của tôi đã có thí sinh cùng loại, cho nên tôi đã do dự.”
Vu Sùng Khánh nói: “Tôi thật đáng tiếc phải trở thành một người không lãng mạn. Bạn học Phó Hạo, có lời gì muốn nói với khán giả không?”
Phó Hạo nói: “Cảm ơn mọi người đã cho tôi một cơ hội biểu diễn. Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng tôi tham gia cuộc thi.”
Nước mắt của Dương Côn chảy xuống.
Vu Sùng Khánh nói: “Lại khóc? Anh biết anh ta sao?”
Dương Côn nói: “Tôi là người tương tối cảm tính, tôi bị màn biểu diễn của cậu ấy cảm động. Nhìn thấy dáng vẻ ca hát của cậu ấy, lại nhìn thấy độ tuổi, tôi cảm thấy cậu ấy ca hát không dễ dàng.”
Nhạc trong truyện:
劉若英 René Liu - 為愛痴狂 Crazy for love:
https://www.youtube.com/watch?v=cYchjzfQ2RU