Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1050 - Chương 1050: Kịch Bản Rất Tốt (2)

Chương 1050: Kịch bản rất tốt (2) Chương 1050: Kịch bản rất tốt (2)

“Cố gắng, phấn đấu nhiều năm như vậy vẫn chỉ đứng trên sân khấu tham gia cuộc thi. Nếu không có chương trình Giọng hát hay này, cậu ấy vẫn phải hát ở đầu đường.” Thanh âm hắn nghẹn ngào: “Thật giống với rất nhiều ca sĩ, bọn họ kiên trì phân cao thấp với âm nhạc. Đơn giản chỉ muốn chứng minh với mọi người lựa chọn của mình không hề sai.”

Hiện trường vang lên từng trận vỗ tay dồn dập, ánh mắt Dương Côn đỏ hồng, trong lòng thầm than, lời thoại Trương Hợp Hoan đưa cho hắn hình như có chút kích động. Hắn thật sự muốn chọn nhưng lại không còn vị trí, kịch bản cũng đã viết xong từ trước.

Vu Sùng Khánh nói: “Có phải anh có cảm nhận khác từ màn biểu diễn của anh ấy?”

Na Anh hỏi: “Có phải thấy được bản thân mình?”

Tiếng cười ở hiện trường lại vang lên.

Dương Côn còn thật sự trả lời: “Nếu không từng trải qua, tôi sẽ khóc như vậy sao?”

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.

Toàn bộ đoàn đội chế tác hiện tại hoàn toàn bội phục Trương Hợp Hoan. Năng lực lấy lòng công chúng của huấn luyện viên Dương Côn, thực tế chứng minh Dương Côn quả thực là hàng đẹp giá tốt. Dương Thập Tam Lang quả thật là một diễn viên thực thụ.

Dương Côn nhập diễn quá sâu, hiện trường bắt đầu vang lên tiếng khóc.

Vu Sùng Khánh vừa hay bổ một đao: “Dương Côn, khi nãy anh chuyển giọng gió thật tốt.”

Dương Côn nói: “Cho đến bây giờ, tôi vì hai người mà nước mắt cá sấu. Nhưng tôi vẫn muốn nói, bài hát này anh hát rất tốt. Một ca khúc của ca sĩ nữ được anh biểu diễn đầy chân tình uyển chuyển. Tôi hy vọng anh có thể tiếp tục kiên trì.”

Phó Hạo khiếu thuyết rất nhiều ở phương diện diễn xuất, đến bây giờ vẫn không rơi lệ.

Vu Sùng Khánh nói: “Dương Côn nói nhiều như vậy, hình như anh ấy và bạn học Phó Hạo có cùng hoàn cảnh. Tôi tin bạn học Phó Hạo cũng có câu chuyện của mình. Tôi chú ý thấy đàn ghi-ta của anh đã rất cũ, hơn nữa còn từng sửa rồi. Bài hát bày và đàn ghi-ta này có câu chuyện nào trong đó không?”

Tổ đạo diễn đưa kịch bản, Vu Sùng Khánh cần kiên trì đọc hết. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, một ca sĩ không được chọn sao lại cho thêm nhiều đất diễn như vậy? Thằng nhóc này khẳng định có người ở trên.

Dương Côn biết rõ chuyện này, bối cảnh của Phó Hạo chính là Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan mạnh mẽ thêm đất diễn cho Phó Hạo. Chỉ là hắn cũng có chút không nghĩ ra được, nếu Trương Hợp Hoan thưởng thức Phó Hạo như vậy, sao lại không sắp xếp cho Phó Hạo thông qua vòng sơ tuyển?

Phó Hạo nói: “Thật ra bài hát này được tôi cải biên lại trong một đêm.”

Chuyện này các huấn luyện viên khẳng định không tin. Phó Hạo này cũng là một diễn viên, nếu chỉ trong một đêm đã làm xong lại dám lấy lên sân khấu tham gia cuộc thi? Vậy chúng tôi không chọn cậu là chính xác rồi. Bằng không chẳng phải là chúng ta không cùng trình độ sao.

Thật ra trình độ của Phó Hạo cũng không gọi là đặc biệt trong các thí sinh. Thuộc loại có thể chọn cũng có thể không chọn, hơn nữa ngoại hình của hắn cũng không xuất chúng.

Phó Hạo nói: “Thật ra ca khúc này được tôi giấu ở trong lòng mười năm. Hôm nay tôi có hơi kích động…” Nói tới đây hắn cảm thấy cánh mũi cay cay, nước mắt chảy ra. Nhiếp ảnh gia nhanh chóng bắt được cảnh tượng này.

Trên ghế huấn luyện viên, Dương Côn lại rơi nước mắt. Na Anh nhìn mà không biết nói gì, mặt hàng này bị gì vậy? Sao hôm nay hắn cứ khóc mãi?

Là vì không chọn Phó Hạo nên cảm thấy tiếc nuối hả? Chắc là không phải, cảm tính lên não sao? Hay hắn sớm đã quen biết Phó Hạo? Nếu biết thì nói sớm một tiếng, tôi giữ cho anh một vị trí. Để lão Lưu cho anh mặt mũi cũng không có vấn đề gì.

Phó Hạo nói: “Mọi người có thể không biết làm nghề này, thật ra kiên trì làm một ca sĩ vô danh thật sự rất áp lực, rất mệt mỏi.”

Hiện trường vang lên từng trận vỗ tay, khán giả đã phối hợp diễn với thí sinh và huấn luyện viên.

Phó Hạo rưng rưng nói: “Ca khúc này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với tôi. Tôi và bạn gái đã quen biết nhau mười năm. Lần đầu tiên gặp cô ấy, chính là nghe cô ấy biểu diễn ca khúc này. Chiếc đàn ghi-ta này cũng là của cô ấy tặng cho tôi làm quà sinh nhật.”

Nói đến đây nước mắt như vỡ đê, cuồn cuộn chảy xuống. Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi.

Phó Hạo hiện tại xem như hoàn toàn nhập diễn. Vốn dĩ hắn còn có chút kháng cự đối với kịch bản Trương Hợp Hoan đưa, trước khi lên sân khấu còn lo lắng bản thân sẽ không diễn được.

Nhưng sau khi lên sân khấu, dưới từng bước dẫn dắt của huấn luyện viên Vu Sùng Khánh. Dưới sự trợ khóc của Dương Côn, hắn đã hoàn toàn nhập diễn.

Trong bốn huấn luyện viên, người thanh tỉnh nhất chính là Lưu Hoán. Tuy rằng ông không tham gia trận diễn này, nhưng từ đầu đã nhìn ra được rõ ràng. Kịch bản, những chỗ kịch bản sắp xếp. Khẳng định lén đưa thêm tiền cho Dương Côn và Vu Sùng Khánh. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Na Anh, xem chừng là không hay biết gì.

Nhạc trong truyện:

劉若英 René Liu - 為愛痴狂 Crazy for love:

https://www.youtube.com/watch?v=cYchjzfQ2RU

Bình Luận (0)
Comment