Trong lúc hai bố con đang nói chuyện,Trương Gia Long gọi điện thoại bảo họ khoảng bốn giờ tới, bên đây vừa cúp máy, Trương Gia Thành đã hối con trai mau đưa hai đứa con gái quay về.
Trương Hợp Hoan gọi điện thoại cho em gái.
Trương Hợp Nguyệt rõ ràng đang khá vui vẻ: "Anh à, bọn em còn còn đi dạo phố, anh đoán xem bọn em gặp ai nào?"
Trương Hợp Hoan nói: "Đừng nói nhảm nữa, anh bây giờ không có hứng thú tám chuyện với em, bốn giờ ông nội tới, các em mau quay về đón ông nội đi."
Trương Hợp Nguyệt nói: "Chúng em gặp chị An Nhiên, ôi trời, anh thật là, sao anh không mời chị ấy ăn tối với chúng ta?"
Trương Hợp Hoan thầm nghĩ cậu đã mời Thất Nguyệt rồi, nhưng Thất Nguyệt không tới, nhưng cậu đột nhiên nhớ năm nay An Nhiên cũng nghỉ lễ một mình, thế là cậu kêu Hợp Nguyệt mời An Nhiên tới luôn.
Trương Hợp Nguyệt nói: "Em mời rồi, nhưng chị ấy lại từ chối, em nghĩ anh phải đích thân mời mới được." Cô bé đưa máy cho An Nhiên.
An Nhiên nói: "Em tình cờ gặp chị Hợp Hân và mọi người khi ra ngoài mua đồ."
Trương Hợp Hoan nói: "Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối đi, ông nội thất lạc lâu năm của anh quay về rồi, vừa lúc tới gặp nhau."
An Nhiên nói: "Đây là bữa tiệc nhà anh, em thấy ngại lắm."
Trương Hợp Hoan nhẹ giọng nói: "Trong lòng anh, chúng ta cũng là người một nhà."
An Nhiên nghe xong im lặng, cuối cùng cũng không trả lời điện thoại, cô cúp máy trả điện thoại cho Trương Hợp Nguyệt.
Bốn giờ chiều, một chiếc xe Bentley màu đen lái xe đi vào khu văn hóa Lâm Giang và đậu ở bãi xe trước cửa vực Tân Tinh, khi xe vẫn còn chưa tắt máy, Trương Hợp Hoan đã bước ra đón họ.
Tài xế mở cửa xe, Trương Gia Long từ bên trong xe bước ra, sau đó đỡ một ông cụ tóc bạc, khuôn mặt có có nét trẻ con, ông ấy chính là ông nội của Trương Hợp Hoan, bây giờ đã đổi tên thành Trương Phú Hâm, là một phú thương cực kỳ giàu có.
Trương Gia Long không thấy anh cả ông ấy đi ra có chút sửng sốt, ông ấy giới thiệu với Trương Hợp Hoan: "Hợp Hoan, ông cụ chính là..."
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: "Con chào ông nội, chào mừng ông đến Nam Giang chơi."
Trương Phú Giang nhìn cháu trai trước mặt, ông ấy gật đầu, đưa tay vỗ vai cậu: "Nhóc Hoan à, ông vẫn luôn chú ý tới con, cũng nghe rất nhiều chuyện về con, chú con thường xuyên khen con hết lời."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Nhưng người chú thường rất thích những đứa cháu của mình."
Lúc này An Nhiên cũng lái xe quay về, hai chị em Trương Hợp Hân cũng ngồi trên xe về tới đây.
Hai chị em xuống xe, cả hai thấy ông nội có chút câu nệ, Trương Hợp Hoan nói: "Hai chị em à, đây là ông nội của chúng ta."
Trương Hợp Hân mỉm cười gật đầu, cô cảm thấy kêu một tiếng ông nội có chút khó khăn.
"Ông nội!" Một âm thanh trẻ con lanh lảnh từ trong nhà vang lên, nhóc Hợp Tâm tới rồi, Trường Gia Thành đi sau lưng cô bé, ông đến muộn như thế là do lúc này Trương Gia Thành đi xuống bếp giúp đỡ.
Trương Phú Giang cười rất hạnh phúc, ông ấy dang rộng hai tay ôm lấy Trương Hợp Tâm.
Trương Gia Thành nói: "Hợp Tâm, xuống đi xuống đi, đừng có làm ông nội mệt."
Trương Phú Giang nói: "Tuy tôi già rồi, nhưng tôi vẫn có thể ôm cháu gái của mình được."
Trương Gia Thành đi tới bế đứa con gái xuống và mỉm cười với bố ông, ấn tượng của bố đối với ông rất mơ hồ, nhưng ông gặp lại bố khiến ông vẫn có thể nhớ lại một chút hồi ức, người bố trong ký ức ông là một cao to cường tráng, nhưng bây giờ bố ông đã là một ông cụ đầu tóc bạc phơ rồi.
Hai cha con nhìn nhau, trong lòng đều có lời muốn nói, nhưng lại không thể nói ra được.
Trương Hợp Hoan nói: "Mọi người đừng đứng ở đây nữa, vào trong nhà nói chuyện đi."
Cả nhà đi theo Trương Hợp Hoan vào trong công ty, tiểu Hợp Tâm nói những lời ngon tiếng ngọt, cô bé liên tục kêu chị cả chị hai, dù sao đều là cùng một người bố cả, tuy Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Nguyệt đều có thành kiến với bố, nhưng cả hai không hề có thành kiến với đứa em gái cùng bố khác mẹ này, họ đều cảm thấy cô bé rất dễ thương, Trương Hợp Nguyệt nhắc nhở cô bé: "Tiểu nha đầu, đừng kêu chị hai nữa, chị lớn thứ ba, em kêu chị ba đi."
"Chị ba!"
Trương Hợp Tâm nhìn Trương Hợp Hoan bên cạnh, tuy nhỏ tuổi nhưng cô bé rất hiểu chuyện, Trương Hợp Hoan là con thứ: "Anh à, vậy sau này em kêu anh là anh hai nhé."
Cả nhà cười ồ lên, Trương Hợp Hoan nói: "Em kêu anh là được." Cậu giới thiệu mọi người với ông nội, đến khi giới thiệu An Nhiên, An Nhiên chủ động nói: "Xin chào ngài Trương, tôi là nhân viên của cháu ngài, anh ấy là ông chủ của tôi."
Trương Phú Giang cười nói: "Nếu ông chủ nghiêm khắc với cô quá, cô có thể méc tôi, tôi sẽ giúp cô dạy cho nó một bài học."
An Nhiên cười liếc nhìn Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan lấy lý do dẫn ông nội và chú đi tham quan công ty, Trương Gia Thành đương nhiên cũng đi theo.