Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1131 - Chương 1131: Người Một Nhà (2)

Chương 1131: Người một nhà (2) Chương 1131: Người một nhà (2)

Đối mặt với những lời tranh cãi trên mạng, từ đầu đến cuối Trương Hợp Hoan đều giữ im lặng, không có gì để cãi vã cả. Dù sao tác phẩm gốc cũng không phải của chính cậu, chuyện cậu cần làm bây giờ chính là thanh toán xong tiền nhuận bút, sau đó quyên góp chúng dưới danh nghĩa của Hoàng Dịch.

Ở phương diện quyên góp, Trương Hợp Hoan chưa bao giờ hàm hồ, mặc dù hiện tại trong tay cậu không có nhiều tiền, nhưng dù sao trước đây cậu cũng từng trông thấy người giàu có, tiền tài là vật ngoài thân, sống không có được đến chết cũng chẳng mang theo, cậu biết rất rõ về điều này.

Hơn nữa, giờ đây cậu xem trọng danh tiếng hơn tiền bạc rất nhiều, quyên góp là đường tắt duy nhất giúp cậu có thể đạt được danh tiếng dễ dàng nhất hiện giờ, bốn lần hoàn trả, tính thế nào cũng có lợi nhất. Trong khoảng thời gian này, cùng với sự tích lũy điểm danh vọng, chẳng những điểm sinh mệnh của cậu đã vượt qua bốn mươi tuổi, còn tích lũy đủ giá trị để đổi lấy phiên bản đầy đủ của thuật bắt chước, cậu lo đêm dài lắm mộng nên mới vội vàng đổi thuật bắt chước.

Sau mùa thu, độ hot giảm xuống rất nhiều, Trương Hợp Hoan đón chào một vị khách lâu ngày không gặp, đó là Phương Minh Như, mẹ của Sở Thất Nguyệt. Tình trạng của bà ấy tốt hơn dự đoán của Trương Hợp Hoan rất nhiều. Cậu nhớ lần trước hai người gặp mặt vẫn là ở Thâm Quyến, lúc đó bà ấy đã từng chính miệng nói cho cậu biết, bản thân mắc ung thư não, sẽ không sống được quá một năm, bây giờ xem như đã sắp đến hạn lớn rồi.

Phương Minh Như đến khiến Trương Hợp Hoan cảm thấy khá bất ngờ, bà ấy cười nói: “Sao thế? Cháu không chào đón dì đến à?”

“Chào đón, chào đón chứ ạ, cháu chỉ không ngờ dì đột nhiên đến đây, Thất Nguyệt không đi cùng dì sao?”

Phương Minh Như cười nói: “Con bé đang ở Hồng Kông mà, không biết dì đến đây, cháu cũng đừng nói với con bé.”

Trương Hợp Hoan vội vàng mời bà ấy vào văn phòng, Phương Minh Như xua xua tay, ngỏ ý muốn thăm thú công ty của cậu trước. Cậu dẫn bà ấy tham quan một vòng quanh công ty, cuối cùng Phương Minh Như dừng chân ở vườn hoa trên tầng thượng, nhẹ giọng nói: “Không ngờ sự nghiệp kinh doanh của cháu sẽ thành công.”

Trương Hợp Hoan trả lời: “Chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi ạ, không thể sánh với Thất Nguyệt được.”

Phương Minh Như mở miệng: “Khác nhau mà, cháu xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, con bé là thừa kế gia sản, so ra thì cháu giỏi giang hơn.”

Trương Hợp Hoan trả lời: “Dì ơi, sức khỏe của dì thế nào rồi ạ?”

Phương Minh Như đáp lại: “Kiểm soát được rồi.”

Trương Hợp Hoan hơi sững sờ, kiểm soát được rồi ư? Nói cách khác, sức khỏe của bà ấy đã không còn đáng ngại, dù sao nhìn bề ngoài thì Phương Minh Như cũng chẳng khác gì trước đây. Nhưng lần trước bà ấy rõ ràng đã nói bị ung thư não, bác sĩ đã tuyên bố cái chết, chẳng lẽ ngay từ đầu Phương Minh Như đã lừa gạt mình sao? Tuy nhiên, cho dù ra sao chăng nữa, bà ấy bình an vô sự thì luôn là chuyện tốt, Thất Nguyệt đã không còn bố, nếu như mẹ cũng xảy ra chuyện, sợ rằng cô sẽ không chịu nổi cú sốc như vậy.

Phương Minh Như cất lời: “Ban đầu, dì cũng tưởng rằng bản thân hết thuốc chữa rồi, nhưng không ngờ bác sĩ kê cho dì một đơn thuốc mới, rất hiệu quả với bệnh tình của dì, bây giờ chẳng những đã kiểm soát được bệnh tình, mà khối u trong não cũng bắt đầu thu nhỏ lại, bác sĩ nói có khả năng chữa khỏi được.”

Trương Hợp Hoan thở phào nhẹ nhõm, vui mừng lên tiếng: “Cháu đã nói ở hiền gặp lành rồi mà.”

Phương Minh Như nói: “Lần này dì trở về, chủ yếu vẫn là vì chuyện của Thất Nguyệt.” Bà ấy nhìn cậu một cách đầy ẩn ý.

Trương Hợp Hoan cung kính trả lời: “Dì có lời gì thì cứ căn dặn ạ.”

Phương Minh Như mở miệng: “Cháu nhớ chuyện mà dì nói với cháu lần trước không?”

Trương Hợp Hoan gật đầu, cậu đương nhiên sẽ không quên.

Phương Minh Như tiếp lời: “Sở Quốc Lương để lại phần lớn gia sản lại cho Thất Nguyệt, nhà họ Sở vẫn luôn canh cánh và nghi ngờ chuyện này, vụ tai nạn xe trước đây của Sở Quốc Lực chính là một âm mưu do người khác dàn dựng, mục tiêu chính là nhằm vào Thất Nguyệt.”

Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện đó đã điều tra rõ ràng rồi, không hề có bất kỳ liên quan nào đến Thất Nguyệt.”

Phương Minh Thư thở dài trả lời: “Đứa nhỏ Thất Nguyệt này cũng không bớt lo được.”

Trương Hợp Hoan nói: “Dì cũng đừng lo lắng quá mức, Thất Nguyệt làm việc có chừng mực mà.”

Phương Minh Như nói: “Người ta đều nói con cái lớn rồi thì sẽ không làm mẹ lo lắng nữa, nhưng khi con cái đi rất xa, nỗi lo của mẹ làm sao có thể buông bỏ dễ dàng như vậy chứ.”

Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Đều giống nhau.”

Phương Minh Như nói: “Nhắc mới nhớ, dì còn chưa gặp bố mẹ cháu đâu.”

Trương Hợp Hoan trả lời: “Bọn họ ly hôn rồi ạ, bố cháu ở ngay tại Nam Giang, mẹ cháu ở Thâm Quyến ạ.”

“Có cơ hội gặp mặt.”

“Lần này dì định ở lại bao lâu ạ? Cháu sẽ thu xếp.”

Phương Minh Như lại lắc đầu trả lời: “Cháu không cần cố hết sức sắp xếp đâu, sớm muộn gì chúng ta cũng gặp thôi.”

Bình Luận (0)
Comment