Trương Hợp Hoan vốn định sắp xếp Phương Minh Như ăn cơm, nhưng bà ấy lại bày tỏ phải đáp chuyến bay cùng ngày đến Hồng Kông. Cậu cảm thấy lần này Phương Minh Như tới lui hơi vội vàng, lần này bà ấy về nước chắc chắn không phải chỉ gặp mỗi mình.
Sau khi đích thân đưa Phương Minh Như đến sân bay, trên đường quay về, cậu gọi điện cho Sở Thất Nguyệt, cô cũng cảm thấy bất ngờ về việc mẹ mình đến Nam Giang, bèn hỏi thăm nội dung nói chuyện giữa cậu và mẹ mình, sau khi chắc chắn không có gì đặc biệt mới yên lòng.
Trương Hợp Hoan nói: “Anh còn tưởng rằng bà ấy đến là muốn gặp mặt bố mẹ anh, bàn bạc chuyện hôn nhân của chúng ta nữa.”
“Ai đồng ý gả cho anh hả?”
“Đây còn chẳng phải là chuyện sớm hay muộn à?”
Sở Thất Nguyệt trả lời: “Dù sao em cũng chưa suy nghĩ đến.” Cô có cảm giác sợ hãi hôn nhân, việc bố mẹ ly hôn đã tạo thành bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng cô. Mặc dù Trương Hợp Hoan đối xử rất tốt với cô, nhưng người này lại quá đa tình, dù sao bây giờ Sở Thất Nguyệt vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn.
Trương Hợp Hoan hỏi về tình hình của cô ở Hồng Kông, bởi vì Phương Minh Như ghé thăm nên cậu khó tránh khỏi lo lắng về quan hệ giữa Sở Thất Nguyệt và nhà họ Sở. Cho đến nay, Sở Thất Nguyệt đều cho rằng cái chết của người bố Sở Quốc Lương của cô có liên quan đến nhà họ Sở, Phương Minh Như đã lo lắng cô sẽ nghĩ đủ mọi cách để trả thù.
Sở Thất Nguyệt bảo cậu không cần lo lắng chuyện của mình, trong thời gian cô ở Hồng Kông, ngược lại đã nghe nói đến một vài chuyện ở nhà họ Trương. Bởi vì chuyện gia sản mà mấy anh em nhà họ Trương tranh giành cấu xé lẫn nhau, sức khỏe của ông cụ Trương Phú Hâm cũng không tốt cho lắm, đã nhập viện rồi.
Trương Hợp Hoan không hề hiếm lạ gì loại chuyện ân oán của nhà giàu có này, huống chi cậu và bố mình đã thống nhất rằng hai bố con họ sẽ không tham gia vào chuyện của ông nội bên kia, cho dù mấy người chú của cậu đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng không liên quan đến hai bố con họ.
Sở dĩ bây giờ chú Trương Gia Long có thể duy trì mối quan hệ tốt với cậu, có lẽ cũng là bởi vì hai bố con bọn họ sẽ không tham gia vào việc tranh giành tài sản của nhà họ Trương.
Trương Gia Thành cũng nghe tin bố bị bệnh, chuyện này là Trương Gia Long gọi điện thoại thông báo cho ông ấy, hy vọng ông có thể dành thời gian đến Tai O một chuyến. Từ sau khi trở về, ông cụ đã bị bệnh, dù sao tuổi tác của ông ấy cũng đã cao, sức khỏe yếu kém, nhập viện gần một tháng mà vẫn không chuyển biến tốt. Theo như những gì Trương Gia Long giải thích, ngày này ông cụ cũng nhớ nhung Trương Gia Thành và cháu trai.
Trương Gia Thành bàn bạc với con trai một hồi.
Trương Hợp Hoan bày tỏ chuyện này vẫn nên do bố tự quyết định, nếu như không đi, lỡ như lần này ông cụ bệnh nặng mà ra đi, con cháu chắc chắn sẽ phải áy náy suốt đời. Nhưng nếu đến đó, bọn họ lại lo lắng anh chị em bên kia suy nghĩ nhiều, mặc dù hai bố con bọn họ không có ý định chia tài sản, nhưng người ta lại chẳng nghĩ thế.
Trương Gia Thành suy nghĩ cẩn thận xong, cuối cùng vẫn quyết định đến đi một chuyến, nói cho cùng tuổi tác của ông cụ đã cao, gặp một lần cũng ít đi một lần. Còn về gia sản, ông định qua chỗ anh chị em bên kia giải thích một chút, bản thân sẽ từ bỏ.
Trương Gia Thành hy vọng con trai sẽ đi cùng mình đến đó, đừng thấy ông cũng kinh doanh, nhưng ông lớn tuổi như vậy rồi vẫn chưa ra khỏi biên giới lần này, dù sao thì Tai O bên kia cũng là đặc khu.
Trương Hợp Hoan bàn giao công việc trong nhà xong, rồi đi cùng bố mình lên chuyến bay đến Tai O.
Hai bố con họ vừa xuống sân bay đã nhìn thấy Trương Gia Long tự mình đến đón, tài xế mang hành lý của bọn họ lên xe, Trương Gia Long chào hỏi rồi ôm lấy anh cả mình, xúc động lên tiếng: “Anh à, anh có thể đến thì tốt quá, mấy ngày nay ông cụ đều nhắc đến anh đấy.”
Trương Gia Thành nói: “Sức khỏe của bố thế nào rồi? Bệnh của bố có nghiêm trọng không?”
Trương Gia Long trả lời: “Em sắp xếp chỗ ở cho hai người trước rồi nói sau.”
Trương Gia Thành kiên trì nói: “Để anh đến thăm bố trước, nếu không trong lòng anh cũng không yên tâm.”
Bọn họ lên xe, Trương Gia Long mỉm cười vui vẻ nói chuyện với Trương Hợp Hoan: “Hoan Tử à, chú đã xem trailer con gửi rồi, rất hay.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện lần trước cảm ơn sự giúp đỡ của chú.”
“Người một nhà cả, khách sáo gì chứ, hơn nữa con cũng cho chú quyền phát hành rồi mà.”
Trương Hợp Hoan nói: “Con sẽ trả đủ số tiền kia cho chú, quyền phát hành thì xem như món quà con tặng cho chú ạ.”
Trương Gia Long lớn tiếng cười ha hả, sau đó trả lời: “Con còn phân chia rạch ròi với chú thế à? Chú vẫn hiểu rõ một chút về việc kinh doanh của con đấy, chú xem trọng con, chỉ cần một câu nói của con thì chú có bao nhiêu tiền sẽ đầu tư bấy nhiêu, sợ rằng con chê chú già rồi, không mang theo chú làm giàu cơ.”