Trương Gia Thành ở bên cạnh lắng nghe, em trai coi trọng con trai mình như vậy, ông đương nhiên cũng nở mày nở mặt.
Sau khi Trương Phú Giang lâm bệnh, ông ấy đã ở lại trong bệnh viện Marianne ở Tai O. Bây giờ con cháu của ông ấy rất đông, trừ một trai một gái do vợ trước mang về ra, bản thân ông ấy còn có ba người con trai và hai đứa con gái, trong đó có Trương Gia Long. Có thể nói Trương Phú Giang trở nên giàu sang có liên quan đến người vợ trước đã qua đời vì bệnh từ lâu kia của ông ấy, ông ấy coi con cái của vợ trước giống như con ruột của mình. Hiện giờ, bên cạnh Trương Phú Giang có bảy đứa con cả trai lẫn gái, cũng khó trách nhiều năm qua ông ấy chưa từng hỏi han quan tâm đến đứa con trai Trương Gia Thành này.
Người đi cùng Trương Phú Giang đến bệnh viện là vợ ba Từ Bảo Châu của ông ấy, bà ấy sinh được một đứa con gái cho ông cụ, tên là Trương Gia Tuệ. Đứa con gái này cũng là đứa con nhỏ nhất, năm nay hai mươi bốn tuổi, chưa lập gia đình.
Trương Gia Long dẫn hai bố con Trương Gia Thành đến bệnh viện, trước tiên ông ấy bảo hai người bố con đợi ở bên ngoài phòng bệnh, sau khi vào trong thông báo một tiếng, lúc này Trương Gia Long mới dẫn hai người vào trong.
Trương Phú Giang nửa nằm trên giường, tinh thần trông có vẻ vẫn tốt, người phụ nữ duyên dáng sang trọng bên cạnh ông ấy chính là vợ ba Từ Bảo Châu,và Trương Gia Tuệ xinh xắn lanh lợi, trông còn nhỏ hơn tuổi thật một chút.
Trương Gia Long giới thiệu mọi người, Trương Gia Thành mỉm cười với Từ Bảo Châu, sau đó gọi một tiếng dì.
Từ Bảo Châu còn lễ phép cười đáp lại, giữa cả hai đều là lần đầu gặp mặt, đương nhiên chưa nói đến tình cảm gì đó nên có hơi lạ lẫm.
Trương Gia Long nói với Trương Hợp Hoan: “Hoan Tử à, đây là bà Ba của con.”
Trương Hợp Hoan thầm than thở trong lòng, người làm ông nội này cũng chẳng bớt lo, cưới nhiều vợ bé như thế, sinh nhiều con cái như vậy thì gia sản cũng không dễ phân chia. Nếu như chia không đều, làm không ổn thì con cái sẽ trở mặt thành thù với ông ấy, cho nên nói người giàu sang cũng có phiền não của người giàu sang. Chẳng qua cậu nhớ rằng ông nội ở trong thế giới song song kia không có nhiều con cái như vậy, bản thân cũng không có nhiều người thân như thế.
Trương Hợp Hoan chủ động gọi một tiếng bà Ba, rồi nở nụ cười với Trương Gia Tuệ: “Vậy thì cô chính là cô út của cháu rồi, xin chào cô út.”
Trương Gia Tuệ không nhịn được bật cười: “Có lẽ cô còn không lớn bằng cháu đâu.”
Trương Hợp Hoan trả lời: “Cháu hai mươi hai ạ.”
Trương Gia Tuệ nói: “Thế thì cô vẫn lớn hơn cháu hai tuổi.”
Trương Hợp Hoan đặt đồ bồi bổ mang đến xuống, Từ Bảo Châu nhìn một hồi rồi trả lời: “Sức khỏe của ông nội cháu yếu ớt, không ăn được những thứ này.”
Trương Phú Giang bất mãn trợn mắt nhìn bà ấy nói: “Cháu trai lặn lội đường xa đến thăm tôi, bà lấy đâu ra mấy lời vớ vẩn như vậy hả?”
Từ Bảo Châu bị trách móc ngay trước mặt nhiều người như vậy, trên mặt không nén giận được nên hơi ửng đỏ. Trương Hợp Hoan mỉm cười vui vẻ giảng hòa: “Ông nội à, bà Ba cũng có ý tốt mà, bây giờ ông ăn cái gì cũng phải chú ý.”
Trương Phú Giang xua xua tay lên tiếng: “Tất cả ra ngoài đi, bố muốn nói mấy câu với hai bố con Gia Thành.”
Trương Gia Long gật đầu rồi nháy mắt với Từ Bảo Châu, mấy người cùng rời khỏi phòng bệnh.
Đợi sau khi bọn họ rời đi rồi, Trương Gia Thành mới gọi một tiếng bố.
Trương Phú Giang cất lời: “Hiếm có nha, bố còn tưởng rằng con sẽ không tới thăm bố cơ đấy.”
Trương Gia Thành cười nói: “Tết trung thu bố đến Nam Giang, sức khỏe vẫn còn tốt mà, sao bỗng nhiên lại đổ bệnh rồi ạ?”
Trương Phú Giang thở dài, ánh mắt nhìn lướt qua cái ghế bên cạnh rồi nói: “Con ngồi đi.”
Trương Gia Thành trả lời: “Con ngồi một đường rồi, không mệt đâu.”
Trương Phú Giang nói: “Người già rồi thì không thể không chấp nhận bản thân đã già, cho dù lúc còn trẻ có mạnh mẽ đến đâu, già rồi cũng trở thành phiền phức trong mắt người khác.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ông nội à, ông không phải phiền phức đâu, rõ ràng là một cái cây rụng tiền mà.”
Trương Gia Thành mắng: “Nói bậy nói bạ.”
Trương Phú Giang lại cười lên: “Cây rụng tiền, haizz, giá trị còn lại của ông cũng chỉ có tiền mà thôi.”
Trương Hợp Hoan tiếp lời: “Cho nên ấy mà, ông không phải rắc rối, ông là miếng bánh thơm ngon.”
Trương Phú Giang: “Thằng nhóc, con cũng nhớ thương tiền của ông à?”
Trương Hợp Hoa bật cười vui vẻ mở miệng: “Ông nội à, nói như vậy thì chẳng thú vị gì cả, ông có bao nhiêu tiền chứ? Ông không nằm trong top 10 thế giới đúng chứ, thật ra thì cho dù ông có nằm trong top 10 thì có ý nghĩa gì? Tiền có thể mua được tuổi trẻ sao? Bao nhiêu tiền mới được xem là nhiều thế ạ? Có thời gian kiếm tiền thì cũng phải có thời gian tiêu xài, ý nghĩa tồn tại của một người không nằm ở chỗ người đó có thể kiếm được bao nhiêu tiên trong đời này, mà nó nằm ở chỗ người đó có thể kiếm được tiền, vừa có thể tiêu số tiền này cho hợp lý, tiêu có ý nghĩa, nếu không thì có kiếm nhiều tiền hơn có khác gì nhét lợn đất đâu chứ?”