Trương Gia Thành mắng: “Sao con lại nói chuyện như thế với ông nội hả?”
Trương Phú Giang lại cười rộ lên: “Con nói đúng, ông chính là một con lợn đất, chỉ biết kiếm tiền mà không biết tiêu tiền.” Sau đó, ông ấy nói sang chuyện khác: “Nhưng mà ông kiếm tiền cũng không có hại với con cái đời sau thì phải?”
Trương Hợp Hoan nói: “Sao lại không có hại chứ ạ? Nếu như con cái có triển vọng, tiền ông để lại có ích gì, cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu con cái không có tương lai, ông có để lại nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng có chỗ để dùng, bọn họ không có năng lực giữ gìn thì núi vàng núi bạc cũng đào rỗng cho ông xem. Huống hồ, chỉ vì chút tài sản kia, anh em trai cãi vã, chị em gái bất hòa, từ xưa đến nay loại chuyện này có rất nhiều rồi, thứ ông để lại không phải là di sản, là là thù hận.”
Trương Phú Giang thở dài đáp lại: “Ai cũng nói thằng nhóc như con nhìn nhận thấu đáo, bây giờ ông xem như đã học được rồi.” Ông ấy bảo Trương Gia Thành thêm một tấm đệm vào sau lưng mình, ngồi dậy cất tiếng: “Ông còn chưa chết đâu, mà mọi người đều đã nhớ thương gia sản của ông, trước đây ông tưởng rằng bản thân đã dạy dỗ con cái rất thành công, nhưng bây giờ nhìn lại đúng là cực kỳ thất bại.”
Trương Hợp Hoan nói: “Thật ra, loại chuyện này không phải ông dạy dỗ kém cỏi, cũng chẳng là lỗi của ai cả, là bản chất con người sai khiến thôi ạ.”
Trương Phú Giang tiếp lời: “Con lấy giúp ông phần văn kiện trong tủ đầu giường ra đây.”
Trương Hợp Hoan kéo ngăn kéo ra, bên trong có đặt một cái túi tài liệu.
Trương Phú Giang lên tiếng: “Trong này là giấy tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế gia sản, hai bố con con bằng lòng thì hãy ký tên lên đó đi.”
Trương Hợp Hoan thầm than trong lòng, mặc dù cậu chưa bao giờ có bất kỳ ý đồ nào với gia sản của ông cụ, nhưng ông cụ làm vậy cũng đủ để khiến lòng người nguội lạnh. Suy cho cùng, bố cậu cũng là con ruột của ông ấy, mấy chục năm qua ông ấy chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố dù chỉ một ngày, vất vả lắm hai bố con mới nhận nhau. Lúc này mới bao lâu, ông ấy đã bảo bọn họ ký giấy tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế tài sản, đây cũng quá tuyệt tình rồi.
Trương Hợp Hoan đưa văn kiện cho bố mình, cậu không có vấn đề, quan trọng là cậu lo lắng bố không chấp nhận nổi về mặt tình cảm mà thôi.
Trương Gia Thành nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lập tức tìm được chỗ ký tên rồi ký lên, sau đó ấn dấu tay mình lên, Trương Hợp Hoan thấy bố ký rồi, bản thân đương nhiên phải đứng về phía ông, cho nên cậu bèn ký tên lên đó một cách thoải mái.
Trương Phú Giang bảo Trương Hợp Hoan gọi Trương Gia Long vào, rồi đưa văn kiện cho Trương Gia Long ngay trước mặt bọn họ, rồi bảo Trương Gia Long dẫn hai bố con họ về nghỉ ngơi trước.
Rời khỏi phòng bệnh, Trương Gia Long dẫn bọn họ đến văn phòng bác sĩ trước, để bác sĩ điều trị giải thích qua về bệnh tình của ông cụ cho bọn họ.
Bệnh tình của Trương Phú Giang nặng hơn bọn họ tưởng tượng một chút, trước mắt đã xuất hiện tình trạng hai thận suy kiệt, bác sĩ đề nghị bọn họ tiến hành phẫu thuật ghép thận, chỉ là hiện tại chưa có nguồn thận phù hợp, Trương Gia Long đã làm xét nghiệm tương thích, kết quả cho thấy ông ấy cũng không phù hợp.
Trương Hợp Hoan ở bên cạnh lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy động cơ bảo bọn họ qua đây thăm của ông ấy cũng không đơn giản như vậy.
Trương Gia Thành nói: “Để anh làm xét nghiệm tương thích đi.”
Trương Gia Long giật mình nhìn người anh cả này, Trương Gia Thành nói tiếp: “Sức khỏe của anh vẫn luôn rất tốt, nhiều năm qua anh cũng không có cơ hội hiếu thuận với bố chúng ta, cho anh cơ hội này đi, có lẽ có thể phù hợp thì sao.”
Trương Hợp Hoan nhìn ánh mắt chân thành của bố mình, trong lòng âm thầm cảm động, dù sao cũng là máu mủ ruột già, bố cậu còn là một người nặng tình nặng nghĩa nữa.
Tối đó, hai bố con họ ở trong khách sạn, ban đầu Trương Gia Long muốn sắp xếp cho bọn họ về nhà, nhưng Trương Hợp Hoan ngại rắc rối, chủ động đề nghị đến khách sạn.
Sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, cậu đến phòng của bố mình, ông đang gọi video với con gái.
Trương Hợp Hoan đi tới chào hỏi em gái, Trương Gia Thành cúp điện thoại, cười nói: “Có lẽ lần này hai bố con mình phải ở lại đây một thời gian rồi.”
Cậu trả lời: “Ngày mai con sẽ đi làm xét nghiệm tương thích.”
Trương Gia Thành lại lắc đầu nói: “Con không cần làm, việc này là chuyện giữa bố và ông nội con, ông ấy sinh bố ra, là bố nợ ông ấy, con không nợ ông ấy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ông ấy bảo bố ký phần văn kiện kia, trong lòng bố không oán hận ông ấy chút nào ư?”
Trương Gia Thành cười nói: “Bố có thể oán hận gì đây? Nói thật, nếu là trước kia thì có lẽ bố sẽ làm vậy, nhưng mà bản thân bố cũng không phải một người bố tốt, từ đầu đến cuối, bố đều mắc nợ ba chị em con. Nhưng con đối xử với bố vẫn không phải giống nhau sao, giữa bố con xem như không rạch ròi được.”