Tiết Xuân Hoa cười to, chủ động bắt tay Trương Hợp Hoan, sau đó giới thiệu cậu với những người bên cạnh. Người đi cùng đều thuộc ngành tài chính. Hiện tại, thái độ của Tiết Xuân Hoa với Trương Hợp Hoan càng thêm nhiệt tình hơn trước kia. Trương Hợp Hoan đã trở thành một người nổi tiếng đúng nghĩa.
Nếu cậu không đeo kính râm, cứ như vậy mà ra ngoài, chẳng mấy chốc sẽ bị mấy em fan girl vây quanh.
Mấy người bạn của Tiết Xuân Hoa cũng nhận ra Trương Hợp Hoan. Những vị khách bình thường mắt cao hơn đầu đều chủ động chào hỏi cậu. Nếu không cân nhắc Tiết Xuân Hoa đang có ở đây, bọn họ nhất định sẽ trao đổi phương thức liên lạc giữa hai bên rồi.
Tất cả các ngành các nghề đều có quy tắc của riêng mình. Tiết Xuân Hoa bước ra khỏi thang máy, bảo bạn bè của mình đi trước, sau đó nói: “Gặp nhau chính là có duyên. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”
Trương Hợp Hoan biểu thị mình đã hẹn với người khác. Tiết Xuân Hoa cũng hiểu, Trương Hợp Hoan sẽ không vô duyên vô cớ đến đây một mình. Thật ra, gần đây anh ta cũng muốn hẹn Trương Hợp Hoan một lần. Anh ta đành lùi lại mà cầu việc khác: “Như vầy đi, sau khi cậu ăn cơm xong, chúng ta tìm một chỗ uống rượu.”
Tiết Xuân Hoa không đợi Trương Hợp Hoan đồng ý đã vỗ vai của cậu, thấp giọng nói: “Tôi sẽ giới thiệu anh Long cho cậu làm quen.”
Khi Trương Hợp Hoan bước vào phòng ăn, Cảnh Tường Long đã đến. Căn phòng rất lịch sự, tao nhã, tầm nhìn cũng rất đẹp.
Tối nay chỉ có hai người bọn họ. Cảnh Tường Long cân nhắc sự việc rất chu đáo. Ông ta rất ít khi sắp xếp những trường hợp đông người. Tình huống đó không tiện để nói chuyện.
Trương Hợp Hoan hỏi: “Giám đốc Đài, đại sư Thôi đâu?”
Cảnh Tường Long đáp: “Bếp sau.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không cần phải nấu ăn vất vả như vậy đâu mà?”
Cảnh Tường Long cười đáp: “Là cố vấn ẩm thực của “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc”, ông ấy rất tận tâm với công việc của mình.”
Hai người đều mỉm cười. Lúc này, thức ăn đã được mang lên. Trương Hợp Hoan đặc biệt gọi cho Thôi Như Hải. Thôi Như Hải đang ở bếp sau, bảo hai người cứ ăn trước, mình làm xong sẽ qua ngay.
Cũng chỉ có Cảnh Tường Long và Trương Hợp Hoan mới có thể hưởng thụ đãi ngộ đầu bếp đại sư tự mình xuống bếp.
Cảnh Tường Long nói cho cậu biết một tin tức tốt. “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc” chắc chắn sẽ càn quét các giải thưởng phim tài liệu tại một số liên hoan phim truyền hình lớn trong năm nay. Phần thứ hai còn chưa khởi quay, nhưng nó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trương Hợp Hoan đã có dự đoán trước khả năng sinh ra ảnh hưởng của bộ phim phóng sự này từ lúc nó mới được chế tác. Dân dĩ thực vi thiên (dân lấy miếng ăn làm trọng). Sự quan tâm của mọi người đối với tiết mục này sẽ không thay đổi, nhưng bản chất của bộ phim tài liệu quyết định tỷ lệ hoàn vốn của nó khó có thể vượt quá tỷ lệ hoàn vốn của các chương trình tạp kỹ, điện ảnh và truyền hình.
Cảnh Tường Long cũng nhìn thấy được điều này. Khi “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc” được duyệt, ông ta cũng không coi trọng lắm. Nó giống như một viên đá dò đường ném ra để bày tỏ thành ý của mình, nhưng biểu hiện của Trương Hợp Hoan đã chứng minh tài hoa và năng lực của cậu.
Trương Hợp Hoan nâng ly: “Vậy tôi cần phải chúc mừng giám đốc Cảnh rồi.”
“Cậu phải nói là chúc mừng chúng ta hợp tác thành công.”
Cảnh Tường Long uống xong ly rượu, cười tủm tỉm đặt ly rượu xuống: “Tôi dự định sẽ quay phần hai của “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc”. Ai cũng hiểu đạo lý rèn sắt khi còn nóng mà.”
Trương Hợp Hoan lắc đầu: “Giám đốc Cảnh, tôi cho rằng chúng ta không vội quay phần hai của “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc”.”
Cảnh Tường Long nói: “Chúng ta có nhiều thời gian chuẩn bị mà, không nhất thiết phải tết Trung thu năm nay, mà là tết Nguyên đán năm sau.” “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc” có thời gian sản xuất hơn ba tháng đã tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy. Nếu bọn họ dành một năm để chuẩn bị, mùa thứ hai chắc chắn sẽ tinh tế hơn.
Trương Hợp Hoan nói: “Giám đốc Cảnh có để ý, kể từ khi “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc” trở nên nổi tiếng, gần đây trên tivi ngày càng có nhiều chương trình ẩm thực hay không?”
Cảnh Tường Long gật đầu: “Tôi cũng đã phát hiện ra vấn đề này, chẳng hạn như “Nhân gian trăm vị”, “Ăn ở Triều Sán”, “Câu chuyện nhân gian”… một loạt các chế tác như ong vỡ tổ, tất cả đều sao chép ý tưởng của cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Trước đây, mọi người không nhận ra loại đề tài này rất phổ biến. Sau khi “Văn hóa ẩm thực Trung Quốc” thành công, bọn họ giống như phát hiện một đại lục mới. Giống như “Câu chuyện nhân gian” đấy, được phát sóng vào dịp lễ hội mùa xuân, rating không tệ lắm.”
Cảnh Tường Long thở dài: “Bọn họ đã ăn tiền lãi của chúng ta, cho nên tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng sản xuất phần hai.”