Anh Long cảm thấy xấu hổ thay cho Phùng Cương. Tiết Xuân Hoa cười thầm trong lòng nhìn Trương Hợp Hoan ngồi ở góc phòng. Trương Hợp Hoan vẫn duy trì thái độ bình thản không nói một câu.
Hai nữ diễn viên đứng sau Phùng Cương đều đã nhìn thấy Trương Hợp Hoan. Gần đây Trương Hợp Hoan quá nổi tiếng, hai người cũng đã xem qua “Cô nàng ngổ ngáo”. Bách Hợp vội vàng nhắc nhở Phùng Cương: “Đạo diễn Phùng.”
Phùng Cương vẫn còn đang cao hứng: “Đại ca, tết Nguyên Đán năm nay là trận chiến của chúng ta. Lần này tôi không chơi tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nữa. Tôi dự định quay một bộ phim không tim không phổi để mọi người cười từ đầu đến cuối.”
Lúc này, một giọng nói khinh thường truyền đến từ góc phòng: “Phim của ngài không phải từ trước đến giờ vẫn không tim không phổi sao?”
Phùng Cương sửng sốt. Với địa vị trong giới của anh ta, có rất ít người dám nói thẳng vào mặt anh ta như vậy.
Hơn phân nửa những người có mặt đều hiểu, Phùng Cương vừa vào cửa đã chỉ trích “Cô nàng ngổ ngáo” thậm tệ. Trương Hợp Hoan không phản kích mới là lạ.
Phùng Cương nhìn chăm chú Trương Hợp Hoan. Lúc này anh ta mới để ý đến sự tồn tại của Trương Hợp Hoan.
Anh Long cười ha hả. Trương Hợp Hoan phản kích Phùng Cương trước mặt mọi người chẳng khác nào giúp ông ta xả giận. Ông ta hoàn toàn không thích Phùng Cương. Nhưng anh Long đã hoạt động trong ngành công nghiệp điện ảnh nhiều năm, đến cái tuổi như ông ta đã không còn góc cạnh của tuổi trẻ. Cho dù ông ta không thích một người, ông ta vẫn duy trì mối quan hệ bề ngoài.
Nhưng ông ta không ngờ Phùng Cương vừa vào đã không quản cái miệng. Bữa cơm tối nay là do Tiết Xuân Hoa đứng ra tổ chức. Tiết Xuân Hoa cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng nhưng anh ta cố ý không giới thiệu cho Phùng Cương, chứng tỏ anh ta cũng không thích Phùng Cương.
Lúc này, anh Long đứng ra giảng hòa: “Đạo diễn Phùng, tôi còn chưa kịp giới thiệu. Hợp Hoan Tử qua đây đi.”
Trương Hợp Hoan nghe anh Long gọi, vội đặt ly rượu xuống bàn rồi bước đến. Một tay anh Long choàng lên bả vai của Trương Hợp Hoan, một tay choàng bả vai của Phùng Cương: “Vị này là đạo diễn Phùng Cương trứ danh, bạn tốt của tôi. Còn đây là ngôi sao hot nhất hiện tại, Trương Hợp Hoan, anh bạn nhỏ của tôi.”
Lần này Phùng Cương hơi tỉnh rượu một chút. Anh ta quả thật không chú ý tên nhóc này. Sau khi anh ta bước vào, anh ta chỉ lo chê bai “Cô nàng ngổ ngáo”. Người ta hay nói văn nhân coi thường nhau, giới văn nghệ cũng giống như vậy. Mấy năm nay, anh ta liên tục đạt doanh thu phòng vé cao ở đại lục, ngay cả Quốc sư anh ta cũng không coi vào đâu, chứ đừng nói chi những người mới gia nhập giới điện ảnh. Tuy nhiên, anh ta ít nhiều vẫn lúng túng khi bị bắt quả tang nói xấu người khác.
Phùng Cương thầm mắng Tiết Xuân Hoa, có tiền thì ngon lắm sao? Có tiền thì muốn làm gì thì làm à? Anh ta biết rất rõ Trương Hợp Hoan đang ở đây, vì sao anh ta lại không giới thiệu trước một chút chứ? Thế nhưng, Phùng Cương không dám đắc tội Tiết Xuân Hoa. Cho dù địa vị của anh ta trong giới cao hơn Tiết Xuân Hoa nhưng anh ta không dám khiêu chiến vị quý công tử có bối cảnh như Tiết Xuân Hoa.
Anh Long vỗ vai Trương Hợp Hoan: “Hợp Hoan Tử, trước giờ cậu chưa từng gặp đạo diễn Phùng sao?”
Trương Hợp Hoan mỉm cười đáp: “Tôi có nhìn thấy trên tivi.”
Khi anh Long đang lo lắng làm thế nào hóa giải cục diện bế tắc trước mặt, Trương Hợp Hoan đã chủ động đưa tay với Phùng Cương: “Đạo diễn Phùng, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của anh từ lâu, nhất là bộ phim “Tập kết hào”. Tôi cực kỳ thích nó.” Trương Hợp Hoan hăng hái nói, thể hiện sự rộng lượng của mình.
Phùng Cương tự biết mình đuối lý. Miệng rộng rất dễ nói nhầm. Thế nhưng, một tiểu bối lại công nhiên nói phim của anh không tim không phổi, điều này khiến cho anh ta rất tức giận. Chỉ là, nếu anh ta cứ cắn mãi chuyện này không thả, hôm nay người mang tiếng xấu vẫn là anh ta. Anh ta nên tranh thủ thời gian xuống đài thì tốt hơn.
Phùng Cương nhếch miệng bắt tay với Trương Hợp Hoan: “Tiểu Trương, ha ha, tôi biết cậu mà. Gần đây cậu rất nổi tiếng, diện mạo đúng là không tệ.”
Ngay cả Tiết Xuân Hoa cũng cảm thấy cái miệng của Phùng Cương luôn đi trước suy nghĩ. Anh ta nói diện mạo của Trương Hợp Hoan không tệ, rõ ràng anh ta muốn châm chọc kỹ năng diễn xuất của người ta không tốt.
Trương Hợp Hoan mỉm cười đáp: “Đạo diễn Phùng bên ngoài nhìn trắng hơn trên tivi nhiều.” Ban đầu, cậu cũng không muốn dày mỏng làm gì, nhưng thái độ hùng hổ dọa người của Phùng Cương đã khiến cậu tức giận.
Hai nữ minh tinh sau lưng Phùng Cương cố nén cười. Trương Hợp Hoan cũng biết chế nhạo người khác đấy.
Phùng Cương thả tay Trương Hợp Hoan ra. Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng anh ta vẫn ý thức được tên nhóc này không phải hạng người lương thiện, thiếu sự tôn trọng đối với tiền bối.
Anh Long mời Phùng Cương ngồi xuống, xem như tạm thời hóa giải cục diện bế tắc.