Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1198 - Chương 1198: Đi Con Đường Của Người Khác (2)

Chương 1198: Đi con đường của người khác (2) Chương 1198: Đi con đường của người khác (2)

Trương Hợp Hoan lên tiếng chào hỏi Bách Hợp và Tiểu Lộ, sau đó cậu quay lại ngồi xuống bên cạnh Tiết Xuân Hoa, thấp giọng nói: “Anh Hoa, tôi ngồi thêm lát nữa rồi xin phép đi trước.”

Tiết Xuân Hoa thản nhiên nói: “Không vội mà.” Người ta chỉ đến chào hỏi, chẳng mấy chốc sẽ rời đi.

Phùng Cương trò chuyện với anh Long vài câu, chủ yếu liên quan đến phim ảnh. Anh ta đưa ra lời mời, muốn anh Long xuất hiện với tư cách khách mời trong bộ phim mới của anh ta. Anh Long rất sảng khoái đồng ý.

Phùng Cương đã đạt được mục đích, cũng không có ý định ở lâu. Anh ta cười nói: “Vậy tôi xin phép không quấy rầy nữa. Bên kia tôi còn có bạn đang chờ. Chúc cho phim mới của đại ca thành công vang dội, thắng lớn ở phòng vé.”

Anh Long nói: “Tôi cũng chúc cho phim mới của cậu thành công vang dội.”

Phùng Cương cười ha hả: “Tôi sẽ khai máy ở Hải Nam vào tháng tới. Nếu anh có thời gian, anh nhớ đến tham gia một chút nhé. Nhân tiện, anh sẽ xuất hiện với tư cách khách mời. Vì thế, bất kể phim của ai trong số hai chúng ta đạt giải quán quân phim Tết cũng đều có sự diễn xuất của đại ca.”

Trương Hợp Hoan đột nhiên chen vào một câu: “Phim chiếu Tết à? Vậy tôi cũng sẽ tham gia náo nhiệt, quay một bộ phim hoàn toàn mới.”

Điều này khiến cho anh Long và Phùng Cương không dám coi nhẹ sự tồn tại của cậu. Hai người đồng thời nhìn Trương Hợp Hoan. Anh Long hỏi: “Phim gì vậy?”

Trương Hợp Hoan đáp: “Lão pháo nhi.”

Đi theo con đường của người khác, để người khác không còn đường để đi. Đạo diễn Phùng, xin lỗi, anh đã kích thích đấu chí của tôi. Sự cuồng vọng đêm nay của anh sẽ khiến anh mất đi vương miện hàng năm của mình, đồng thời cũng khiến anh mất luôn giải đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Mã.

Anh Long sửng sốt: “Lão pháo nhi?” Đối với một người sinh trưởng ở Hồng Kông, phim Bắc Kinh là một kiểu tra tấn.

Phùng Cương vui vẻ nói: “Lão pháo nhi? Chàng thanh niên, cậu đã được nghe nói về “Lão pháo nhi” chưa?”

Trương Hợp Hoan gật đầu. Cậu chẳng những biết mà còn xem qua. Biểu hiện của lão Phùng trong điện ảnh coi như không tệ, xứng với giải Kim Mã.

Trương Hợp Hoan cố ý nói: “Ban đầu tôi dự định hai năm nữa mới quay bộ phim này, nhưng tôi nhìn thấy sức sáng tạo của hai tiền bối quá mạnh, tôi bị ảnh hưởng lây. Cho nên tôi quyết định viết câu chuyện này và sẽ bấm máy trong thời gian tới.”

Tiết Xuân Hoa nói: “Đạo diễn Phùng có quyền lên tiếng nhất cho bộ phim “Lão pháo nhi” ở Bắc Kinh. Hoan Tử, cậu nên học hỏi đạo diễn Phùng đi.”

Phùng Cương nói: “Không dám nhận.” Anh ta không có hứng thú chỉ đạo mấy người trẻ tuổi. Khi anh ta chuẩn bị rời đi, Trương Hợp Hoan chợt lên tiếng: “Đạo diễn Phùng, mời anh dừng bước.”

Phùng Cương dừng bước, quay người lại: “Có việc gì sao?” Nếu tên nhóc đó hạ thấp mình khiêm tốn học hỏi, có lẽ anh ta sẽ chỉ điểm cậu vài câu.

Trương Hợp Hoan nói: “Đạo diễn Phùng, tôi cảm thấy anh rất phù hợp với hình tượng nhân vật chính trong phim của tôi. Không thì, anh thử vai nam chính, thế nào?”

Phùng Cương mỉm cười, lộ ra hàm răng không đều. Tên nhóc cậu không phải đang nằm mơ chứ? Muốn mời tôi đóng phim của cậu? Cậu cho rằng làm một bộ phim có doanh thu phòng vé cao thì cậu ngon lắm sao? Địa vị của cậu trong giới không phải một hai bộ phim là có thể chứng minh.

“Cảm ơn lời mời của cậu nhưng tôi không có hứng thú diễn xuất. Tôi còn có một bộ phim phải quay, chúc cậu quay phim thành công, hy vọng sẽ gặp lại cậu trong năm mới.” Nói xong, Phùng Cương chuẩn bị rời đi.

Trương Hợp Hoan lại nói: “Đạo diễn Phùng, theo anh thì ai thích hợp đóng vai Lão Pháo Nhi Tứ Cửu Thành?”

Phùng Cương nói: “Giang Văn. Không phải cậu ngon lắm sao? Cậu đi mời Giang Văn đi, cái giá của anh ta còn lớn hơn tôi đấy.”

Sau khi Phùng Cương rời đi, anh Long cười nói: “Không sao đâu, không sao đâu. Chúng ta tiếp tục uống rượu. Hợp Hoan Tử, “Lão pháo nhi” mà cậu vừa nói là phim gì vậy?”

Trương Hợp Hoan nói: “Là một câu chuyện cũ xảy ra ở Bắc Kinh. Tôi nghe người ta kể lại, cảm thấy không tệ lắm, dự định cải biên thành kịch bản.”

Anh Long nói: “Thế chuyện cũ về “Lão pháo nhi” như thế nào?”

Tiết Xuân Hoa nói: “Cậu nói nghe một chút đi. Nếu thú vị, tôi sẽ đầu tư.” Trong suy nghĩ của anh ta, Trương Hợp Hoan là một mỏ vàng đang chờ được khai thác. Đổi lại người khác, anh ta sẽ không chủ động như thế.

Trương Hợp Hoan nói: “Nói ra rồi thì không còn cảm giác thần bí nữa. Tôi sẽ tranh thủ trong vòng một tháng để viết kịch bản. Đến lúc đó tôi sẽ đưa cho hai người xem qua.”

Anh Long liên tục gật đầu: “Được.”

Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua anh Long, cảm thấy những gì mà anh Long trải qua cũng không thua kém gì Lão Pháo Nhi. Anh Long cũng vì chuyện con cái mà gặp không ít phiền phức. Sang năm, đứa con trai nhìn bề ngoài ngoan ngoãn của ông ta sẽ gây ra chuyện lớn.

Trương Hợp Hoan và anh Long lưu phương thức liên lạc lẫn nhau. Bữa tiệc kết thúc, Tiết Xuân Hoa chủ động đòi đưa Trương Hợp Hoan về nhà.

Bình Luận (0)
Comment