Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1219 - Chương 1219: Biết Ơn (1)

Chương 1219: Biết ơn (1) Chương 1219: Biết ơn (1)

Tuy rằng Giang Văn và Trương Hợp Hoan qua lại không nhiều, nhưng mà anh ta cũng đã nghe nói đến rất nhiều câu chuyện truyền kỳ của chàng trai trẻ này, người trẻ tuổi mà ngay cả đạo diễn Chương cũng khen không dứt miệng chắc chắn không phải nhân vật bình thường

Lúc uống rượu đến ngà ngà, Trình Đạo Minh mới tới, Giang Văn ôm bả vai của Trình Đạo Minh mời anh ta ngồi xuống rồi cười nói: “Đạo Minh đến trễ rồi, cậu nói phạt mấy ly đây?”

Trình Đạo Minh nói: “Mọi người đột nhiên tụ họp, trước đó Phùng Cương bên kia đã hẹn tôi rồi, tôi đã đồng ý với người ta, vượt qua muôn vàn khó khăn, nửa đường rời đi, sao có thể phạt tôi chứ?”

Đạo diễn Chương mỉm cười lên tiếng: “Mọi người uống rượu tùy thích, không cần miễn cưỡng.”

Trương Hợp Hoan chủ động rót rượu cho Trình Đạo Minh, anh ta mở lời: “Tổng giám đốc Trương, lần này cậu đến là thăm dò hay là tham gia vào thế?”

Trương Hợp Hoan trả lời: “Phân cảnh của tôi chủ yếu trong tháng Năm, đối thủ chính của tôi đều là với thầy Trình.”

Trình Đạo Minh nói: “Tôi là diễn viên phụ mà.”

Chương Nhất Mưu tiếp lời: “Mặc dù là vai phụ, có điều đất diễn không ít.”

Trình Đạo Minh đáp lại: “Không thể nào, lúc đầu tôi nghe nói phân cảnh của vai phụ cộng lại chưa đến ba ngày mà.”

Chương Nhất Mưu nói: “Chúng tôi đã liên tục nghiên cứu kịch bản này nhiều lần, thật ra thì người xấu bên trong đây không phải là Tiểu Phi, mà là chú Cung.”

Trình Đạo Minh chỉ chỉ vào mình, nhân vật phụ mà anh ta diễn chính là chú Cung.

Giang Văng mở lời: “Lục Gia là Lão pháo nhi, chú Cung cũng là Lão pháo nhi cùng một thời đại với ông ấy, trong xương cốt của Tiểu Phi vẫn còn phần tốt, cậu ta chẳng qua là nhân vật phản diện bậc nhất ở ngoài mặt thôi, lão cáo già thật sự là chú Cung, ông ta mới thật sự là đồ khốn nạn.”

Trình Đạo Minh nhìn sang Giang Văn, lại nhìn sang đạo diễn Chương, không nhịn được bật cười: “Hai người kẻ hát người bè, có phải đã âm thầm thêm cảnh diễn cho tôi rồi hay không?”

Chương Nhất Mưu và Giang Văn liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời phá lên cười.

Trình Đạo Minh nói: “Thật ra thì nhân vật mà tôi muốn diễn nhất là Lục Gia.”

Giang Văn đáp lại: “Xin lỗi, để tôi nhanh chân giành trước rồi.”

Trình Đạo Minh cũng hơi khó hiểu, với tuổi tác của Trương Hợp Hoan thì sao có thể viết ra một kịch bản như vậy được.

Đạo diễn Chương đưa ra ý kiến của mình, Trình Đạo Minh vừa nghe vừa gật đầu, đến diễn viên có đẳng cấp như bọn họ, càng coi trọng bản thân trong bộ phim hơn. Gặp được kịch bản tốt, đạo diễn tốt thì rất dễ nói chuyện về mặt cát xê, cho nên đạo diễn Chương bảo anh ta đến đóng phim thì anh ta không nói hai lời mà đến ngay, tạm thời chuẩn bị thêm cảnh, anh ta cũng không nhắc đến chuyện tiền cát xê.

Thật ra thì càng nổi tiếng thì thái độ làm người càng khiêm tốn ôn hòa, còn đa số những kẻ thích khoe khoang làm màu đều là cái gọi là lưu lượng.

Đối với đạo diễn mà nói, bọn họ không thích lưu lượng, nhưng lại không thể luồn cúi trước hiện thực.

Giang Văn nói: “Cương Tử bên kia tụ họp cũng là vì bộ phim đúng không?”

Trình Đạo Minh cười đáp: “Ông ấy hỏi thăm về đoàn làm phim của các anh đấy, cuối năm nay chắc chắn là một trận long hổ tranh đấu, tôi vốn cảm thấy lịch Tết năm ngoái đã ác liệt lắm rồi, xem ra năm nay còn ghê gớm hơn.”

Giang Văn tiếp lời: “Mọi người đều cho rằng ngành công nghiệp giải trí dễ kiếm tiền, bây giờ tư sản cũng mài giũa suy nghĩ để chui vào bên trong rồi. Trong giới vốn đã không yên ổn rồi, bọn họ vừa tiến vào sẽ càng tối tăm rối loạn hơn. Cát xê của diễn viên gấp đôi trước đây, kinh phí sản xuất liên tục tăng lên, cho dù cậu có nhiều quyền lực đến đâu thì đóng phim cũng phải nhìn sắc mặt của tư bản.” Nói xong, anh ta nhận ra Trương Hợp Hoan vẫn còn ở đây, bèn bật cười nói tiếp: “Tổng giám đốc Trương, tôi cũng không phải nhằm vào cậu nói đâu.”

Trương Hợp Hoan cười trả lời: “Mọi người gọi tôi là Tiểu Trương được rồi, nếu như cảm thấy tôi hòa thuận thì gọi tôi Hoan Tử là được.”

Chương Nhất Mưu nói: “Chú xem như nhìn Tiểu Trương làm từng bước một, Tiểu Trương là một người một lòng một dạ làm phim, hơn nữa cậu ta còn đặc biệt có tài năng.”

Giang Văng bưng ly rượu lên mở lời: “Hoan Tử, chúng ta uống hai ly, sau này ấy, cậu còn kịch bản tốt cũng đừng chỉ suy nghĩ đến mỗi đạo diễn Chương thôi, cũng để cho tôi xem một chút.”

Trương Hợp Hoan gật đầu liên tục rồi đáp lời: “Tôi cũng rất thích phong cách của thầy Giang, có cơ hội thì nhất định sẽ hợp tác với anh.” Thật ra thì cậu vẫn thích tác phẩm trước “Hãy để đạn bay” của Giang Văn hơn, mấy tác phẩm sau đó của anh ta quá nhấn mạnh phong cách cá nhân, cảm nhận khi xem phim cũng không tốt, có nghi vấn cưỡng chế khán giả truyền bá lý lẽ.

Trình Đạo Minh nói: “Tiểu Trương à, chúng ta là bạn cũ, lần này hợp tác diễn xuất, tôi phát hiện cậu còn là một diễn viên giỏi hiếm có.”

Bình Luận (0)
Comment