Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1221 - Chương 1221: Biết Ơn (3)

Chương 1221: Biết ơn (3) Chương 1221: Biết ơn (3)

So với lần trước cậu gặp Hàn Bảo Nhi ở Bắc Kinh, bây giờ cô ấy đã thời thượng hơn rất nhiều. Một người thời thượng không phải dựa vào quần áo và trang điểm, mà là từ khí chất ở bên trong, nếu như không biết quá khứ của Hàn Bảo Nhi, ai cũng không tưởng tượng được cô ấy chính là một học sinh cấp ba xuất thân từ nông thôn của huyện Hán cả.

Khí chất của Hàn Bảo Nhi cũng không thua kém mấy cô gái sành điệu ở Bắc Kinh.

Trương Hợp Hoan cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên về sự thay da đổi thịt của Hàn Bảo Nhi, nền tảng của cô ấy vốn rất tốt, chỉ là bởi vì lý do xuất thân trong quá khứ không biết cách ăn diện, quan trọng hơn là lúc đó cô ấy thiếu sự tự tin. Từ sau khi gia nhập vào Tân Tinh Vực, công ty đã tiến hành huấn luyện về mọi phương diện cho cô ấy, Hàn Bảo Nhi đã nâng cao sự tự tin, đồng thời cũng được cải thiện về mọi mặt.

“Anh Hoan, anh uống rượu không?”

Trương Hợp Hoan gọi một chai bia.

Hàn Bảo Nhi uống nước suối, cô ấy rất xem trọng việc chăm sóc cổ họng của mình.

Trương Hợp Hoan lên tiếng: “Em cúp học à?”

Hàn Bảo Nhi cười đáp lại: “Tiết học cuối cùng không quan trọng, ông chủ của công ty đến, em đương nhiên phải làm xong việc tiếp đãi trước rồi.” So với trước đây, Hàn Bảo Nhi rõ ràng đã bình tĩnh tự tin hơn rất nhiều, nhưng vẫn không hề thay đổi vẻ sùng bái trong ánh mắt mình.

Trương Hợp Hoan hỏi cô ấy về tình hình học tập gần đây, Hàn Bảo Nhi báo cáo lại đơn giản một chút.

Trương Hợp Hoan rất yên tâm về Hàn Bảo Nhi, nói cho dùng từ nhỏ cô ấy đã lớn lên trong nghịch cảnh, hiểu được tất cả mọi thứ có được hôm nay không dễ dàng.

“Bảo Nhi, em còn cần gì không?”

Hàn Bảo Nhi lắc đầu nói: “Em không cần gì cả, em rất thích điều kiện học tập ở nơi này, thầy cô và các bạn học đều rất tốt, học phí và tiền sinh hoạt đều do công ty tài trợ, ngay cả quần áo cũng do công ty cung cấp.”

Trương Hợp Hoan để ý đến những trang phục cô ấy mặc bây giờ là sản phẩm của Thiên Đại, từ khi Thất Nguyệt tiếp quản Thiên Đại, quần áo của những nghệ sĩ dưới trướng Tân Tinh Vực đều là Thiên Đại tài trợ hữu nghị, đương nhiên theo đó mọi người cũng đều trở thành người đại diện của tập đoàn Thiên Đại.

Không biết là do nguyên nhân của bản thân Hàn Bảo Nhi, hay là Thiên Đại đã lại lần nữa tỏa sáng tuổi trẻ ở trong tay Sở Thất Nguyệt, Trương Hợp Hoan cảm thấy sản phẩm trang phục của Thiên Đại đúng là rất tốt.

Hàn Bảo Nhi lên tiếng: “Anh Hoan, em cũng xem phim của anh và chị An Nhiên rồi, cực kỳ đẹp mắt, ca khúc kết thúc mà anh hát trong phim cũng rất hay.”

Trương Hợp Hoan cười đáp lời: “Anh đóng phim chỉ là sở thích thôi, Bảo Nhi à, công ty có kế hoạch lâu dài về sự phát triển của em, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, mới có thể để em ra mắt công chúng.”

“Anh Hoan à, thật ra... thật ra thì em vẫn rất thích cuộc sống học tập bây giờ, nếu để em đối mặt với hàng nghìn hàng vạn khán giả, có thể em sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.”

Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Con người đều có một quá trình trưởng thành dần dần, so với lần đầu tiên anh gặp em, bây giờ em đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, anh xem trọng em đó.”

Hàn Bảo Nhi gật gật đầu, dựa theo kế hoạch của công ty, kỳ nghỉ hè của năm nay, cô ấy còn phải đến Nghê Hồng để tiến hành huấn luyện.

Sau bữa trưa, Hàn Bảo Nhi phải quay về trường học, Trương Hợp Hoan tiễn cô ấy đến công trường. Hàn Bảo Nhi dừng bước ở cổng trường rồi cười lên tiếng: “Anh Hoan, em đến rồi.

Trương Hợp Hoan gật gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho cô ấy vào trong.

Hàn Bảo Nhi đi được mấy bước lại xoay người lại vẫy vẫy tay với cậu, Trương Hợp Hoan đưa mắt dõi theo Hàn Bào Nhi rời đi.

Hàn Bảo Nhi lại bị người khác chặn được ở cổng trường.

“Mai Mai!”

Lúc Hàn Bảo Nhi nhìn thấy rõ người đến thì sợ hết hồn, người đàn ông trung niên mặc quần áo rách rưới và khom lưng vì bị gù chính là bố của cô ấy, tên là Hàn Truyền Thắng.

Hàn Bảo Nhi theo bản năng lùi về đằng sau một bước, mặt mày Hàn Truyền Thắng nở nụ cười khoa trương: “Sao thế, con gái à, con không nhận ra bố của con nữa sao?”

Hàn Bảo Nhi bị người bố này tổn thương, sau khi mẹ cô ấy qua đời, ông ta nhanh chóng tái giá, chẳng hề quan tâm hỏi han về cô ấy. Ngay cả khi cô ấy uống thuốc trừ sâu, bố cũng chưa từng đến bệnh viện thăm cô ấy một lần, cô thật sự không nghĩ ra tại sao bố lại có thể tìm đến nơi này.

Hàn Bảo Nhi nói: “Bố... bố tới đây làm gì?”

“Xem con nói này, bố còn có thể làm gì chứ? Tất nhiên là đến thăm con gái bố rồi.” Hàn Truyền Thắng nâng túi nylon trong tay lên, bên trong đựng một ít trái cây không mấy tươi ngon cho lắm.

Hàn Bảo Nhi nhìn về phía Trương Hợp Hoan ở phía xa, thấy Trương Hợp Hoan đã quay lưng đi về phía Đông một đoạn, cô ấy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ tận đáy lòng, Hàn Bảo Nhi thật sự không muốn để anh ấy nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy nói với bố mình: “Bố, bố ăn cơm chưa?”

Bình Luận (0)
Comment