Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1222 - Chương 1222: Tình Bạc Như Giấy (1)

Chương 1222: Tình bạc như giấy (1) Chương 1222: Tình bạc như giấy (1)

Hàn Truyền Thắng lắc lắc đầu, mặt mũi tràn ngập vẻ đáng thương.

Mặc dù bố đối xử tuyệt tình với mình, nhưng Hàn Bảo Nhi không thể làm lơ người bố trước mặt được, dù sao cũng là người thân sinh ra cô ấy. Hàn Bảo Nhi nhìn dáng vẻ của bố, trong lòng mềm nhũn: “Bố, con dẫn bố đi ăn cơm.”

Cô ấy dẫn bố đến quán mì trộn tương ở đối diện trường học, sau đó gọi cho ông ta một bát mì trộn tương. Tiếp đó Hàn Bảo Nhi nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói: “Bố, con phải về đi học đây, bố ăn trước đi.”

Hàn Bảo Nhi định rời đi, nhưng lại bị bố túm cánh tay lại: “Học cái quái gì chứ, trễ một chút cũng không sao đâu, bố đường sá xa xôi từ nhà đến đây, con gọi một bát mì trộn tương xong thì đuổi bố con đi sao?”

Hàn Bảo Nhi nói: “Bố à, ý con không phải vậy, tiết học buổi chiều của con rất quan trọng, thế này có được không, bố ăn no xong thì đến quán nước ngay bên cạnh chờ con, nhiều nhất là hai tiếng, con sẽ đến đây tìm bố có được không?”

Hàn Bảo Nhi lấy ra một trăm tệ đưa cho ông ta, mặc dù bây giờ cô ấy không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cũng không giàu có gì.

Hàn Truyền Thắng không nhận: “Sao hả? Coi bố là ăn mày ư? Bố cực khổ vất vả mới nuôi con khôn lớn, chu cấp cho con đi học, con thì giỏi rồi, không muốn nhận người bố nghèo này nữa sao?”

Hàn Bảo Nhi mở miệng: “Bối à, sao con nói mà bố không hiểu chứ? Tiết học buổi chiều của con hết sức quan trọng mà.”

Hàn Truyền Thắng nói: “Tiết học quan trọng hay là bố quan trong, bố cũng có chuyện cực kỳ quan trọng đây. Mẹ con bị bệnh rồi, ba đứa em trai của con còn phải đi học, bây giờ bố không còn cách nào đành phải đến tìm con, chính là muốn nhờ con giúp một tay.”

Hàn Bảo Nhi trả lời: “Bố à, con còn đang đi học, học phí và tiền sinh hoạt của con đều là do công ty tài trợ, con không có tiền mà.”

“Con đừng lừa gạt bố, ai mà không biết hiện giờ con có triển vọng rồi hả? Dì cua con gặp người ta thì nói bây giờ con là ngôi sao lớn, con còn phát hành đĩa hát, bố cũng không tin con không lấy ra được một trăm nghìn tệ.”

Hàn Bảo Nhi lên tiếng: “Một trăm nghìn tệ? Con không có!” Chút dịu dàng trong lòng cô ấy đã bị hành động của bố quét sạch không còn một mống trong nháy mắt.

Hàn Truyền Thắng tiếp lời: “Hôm nay mày không giúp tao thì mày đừng hòng đi học, tao sinh ra rồi nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày lớn như vậy rồi có từng báo đáp cho tao không hả?”

Hàn Bảo Nhi bực tức đáp trả: “Bố, những năm qua bố có quan tâm đến con hay không? Từ sau khi mẹ con chết, bố có từng cho con một xu nào không thế? Nếu như không nhờ dì út của con, ngay cả cấp ba con cũng không học được.”

Hàn Truyền Thắng cả giận: “Đồ vô lương tâm, không có tao thì sao mày có thể xuất hiện trên đời này chứ?”

Hàn Bảo Nhi cũng nổi giận: “Tôi không có tiền, vợ ông cũng không phải mẹ tôi, ba đứa con trai kia của ông càng không phải em trai tôi.” Cô ấy đứng dậy muốn rời đi.

Hàn Truyền Thắng sải bước dài xông tới túm lấy bả vai cô ấy lại: “Mày không cho tao tiền thì đừng hòng rời đi.”

Mặc dù trong thời gian này khách khứa trong quán không nhiều, nhưng mấy nhân viên phục vụ đã đi tới. Từ nhỏ Hàn Bảo Nhi đã tự ti, rất xem trọng mặt mũi, nhưng tình huống này lại khiến cô ấy khó xử muốn chết, chỉ hận không thể chui vào kẽ hở dưới đất.

Hàn Truyền Thắng cũng là một kẻ xấu xa, ông ta phẫn nộ nhìn mấy nhân viên phục vụ rồi quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy bố dạy dỗ con gái à?” Sau đó ông ta chỉ vào Hàn Bảo Nhi mắng: “Đây là con gái tôi, tôi vất vả nuôi nó khôn lớn, chu cấp cho nó đi học. Bây giờ nó có triển vọng rồi, học Nhạc viện Trung Ương, thì không nhận người bố nghèo khó này nữa, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nó chê tôi nghèo, ngay cả tên cũng sửa lại rồi.”

Hai mắt của Hàn Bảo Nhi đong đầy nước mắt: “Bố, có phải bố muốn ép con chết hay không?”

Hàn Truyền Thắng nói: “Chết à? Nếu tao chết thì mày cũng đừng mong sống được, tao cũng không tin Bắc Kinh lớn như vậy không nói phải trái, mày không để ý đến tao đúng không? Tao sẽ đến trường học của mày tìm thầy cô, thầy cô không giải quyết được, tao sẽ đi tìm lãnh đạo trường của mày.”

Hàn Bảo Nhi gật gật đầu nói: “Cùng lắm thì tôi không học nữa, ông có có thể làm gì? Hàn Truyền Thắng, tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng lấy được xu từ chỗ tôi!”

Hàn Truyền Thắng trợn tròn hai mắt: “Mày có tin tao đánh chết mày không hả!” Ông ta giơ bàn tay phải lên định đánh Hàn Bảo Nhi, nhưng tay vừa vung được nửa đường đã bị người ta bắt lại.

Hàn Truyền Thắng ngẩn ra, bàn tay của đối phương bắt lấy cổ tay ông ta giống như vòng sắt, hơi dùng chút sức thì Hàn Truyền Thắng cảm giác như xương của mình cũng sắp gãy đến nơi: “Oái oái, mày buông ra, mày buông tay ra, tay tao sắp gãy rồi.”

Bình Luận (0)
Comment