Lúc này, Hàn Bảo Nhi mới phát hiện, không biết từ khi nào Trương Hợp Hoan đã quay lại, ấm ức trong lòng tạm thời không kiểm soát được, nước mắt lã chã chảy xuống.
Trương Hợp Hoan nói: “Em đi học đi, anh ở lại nói chuyện với ông ta một lát.”
Hàn Bảo Nhi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Truyền Thắng nói: “Đừng đi, ối ối buông tao ra, nếu không tao sẽ báo... báo...”
Trương Hợp Hoan lên tiếng: “Ngồi xuống!”
Hàn Truyền Thắng vẫn không phục: “Mày là ai hả?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi là ông chủ của em ấy, bây giờ tôi bảo ông ngồi xuống, nếu ông không nghe lời, ông không những chẳng lấy được tiền, tôi còn đưa ông đến đồn công an, ông có tin không?”
Hàn Truyền Thắng bị khí thế của Trương Họp Hoan dọa sợ, bèn ngồi xuống một cách đàng hoàng, trên mặt nở nụ cười thật thà: “Cậu chính là ông chủ của Mai Mai à?”
Trương Hợp Hoan cười, Hàn Bảo Nhi có một người bố như vậy cũng thật sự rất bất hạnh.
Thật ra thì, lúc nãy Hàn Truyền Thắng chặn đường Hàn Bảo Nhi ở cổng trường, cậu đã phát hiện ra rồi. Lúc đó Trương Hợp Hoan cố tình tránh mặt, chủ yếu là cậu muốn quan sát tình hình rồi nói sau, trông thấy Hàn Bảo Nhi dẫn ông ta đến quán mì ăn. Cục diện lập tức trở nên ồn ào không thể giải quyết được, cậu biết Hàn Bảo Nhi không thể tự mình xử lý được, cho nên mới kịp thời xuất hiện hóa giải rắc rối cho cô ấy.
Hàn Truyền Thắng mở lời: “Cậu là ông chủ của nó thì tốt rồi, tôi có thể nói thẳng với cậu.”
Trương Hợp Hoan chỉ vào bát mì trộn tương trước mặt ông ta: “Ông ăn xong rồi nói, đừng phụ lòng hiếu thuận của con gái ông.”
Thật ra thì Hàn Truyền Thắng đã đói bụng rất lâu rồi, ông ta gật đầu rồi vùi đầu ăn, nông dân làm sao để ý đến cách ăn được chứ.
Trương Hợp Hoan mới không có hứng thú nhìn ông ta ăn mì, bèn đứng dậy nói: “Tôi sang quán nước bên cạnh chờ ông.”
Hàn Truyền Thắng lo lắng cậu vứt bỏ mình, hai ba miếng ăn xong bát mì rồi đuổi theo bước chân của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan tìm một vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi một bình hồng trà, Hàn Truyền Thắng ngồi xuống đối diện cậu, cười cười: “Cậu là ông chủ của Mai Mai đúng không?”
Trương Hợp Hoan trả lời: “Xem như là phải đi, nói xem nào, ông từ huyện Hán xa xôi chạy đến đây làm gì?”
“Là thế này, tôi là bố ruột của Hàn Mai Mai, tên là Hàn Truyền Thắng, mẹ của Mai Mai mất sớm, một mình tôi vừa làm bố vừa làm mẹ vất vả cực nhọc nuôi nó lớn, cậu hẳn là biết tôi không dễ dàng cỡ nào đúng chứ?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Đúng là không dễ dàng.”
Hàn Truyền Thắng nói: “Tôi chu cấp cho nó đi học, nó lên đại học trở thành ngôi sao, cậu là ông chủ của nó, thu nhập của nó chắc là cao lắm phải không?”
Trương Hợp Hoan cười đáp lời: “Cũng tạm được.”
Hàn Truyền Thắng nói tiếp: “Nó khá lên rồi, có tiền rồi, nhưng mà người không thể quên gốc gác của mình, cậu nói có đúng hay không? Mẹ nó là vợ tôi bị bệnh, ba đứa nhỏ cũng đang đi học, bây giờ tôi cũng lớn tuổi rồi, cũng không thể gắng quá sức được nữa, cậu nói xem có phải nó nên giúp chúng tôi một tay hay không?”
Trương Hợp Hoan mở miệng: “Theo lý thuyết là nên, nhưng mà em ấy vẫn còn là một sinh viên mà.”
Hàn Truyền Thắng cười hì hì nói: “Cậu là ông chủ lớn, cậu còn có thể để nó thiệt thòi ư?”
Trương Hợp Hoan trả lời: “Như vậy đi, ông đừng vòng vo nữa, ông muốn bao nhiêu thì nói ra một con số, trở về tôi sẽ giúp ông nói với em ấy.”
Hàn Truyền Thắng nuốt một ngụm nước bọt, bưng ly trà lên uống một hợp, âm thanh rất lớn. Ông ta ngược lại không phải khát nước, mà là nhân lúc uống trà để suy nghĩ xem nên cần bao nhiêu. Hàn Truyền Thắng tìm con gái mở miệng cần một trăm nghìn, nhưng trước mặt là ông chủ lớn thì không thể ít hơn được, ngộ nhỡ người ta đồng ý, nếu mình lấy ít hơn, có hối hận cũng chẳng kịp.
Trương Hợp Hoan cũng không nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi, cậu hiểu rất rõ loại người như Hàn Truyền Thắng đây. Hạng người như vậy có miệng quá lớn, tuyệt đối không phải cho ông ta một khoản tiền là có thể giải quyết được, nếu như ông ta nếm được ngon ngọt rồi, sau này sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Hàn Truyền Thắng mở miệng: “Ba trăm nghìn đi, tôi phải dẫn mẹ sắp nhỏ đi khám, còn phải chu cấp cho ba đứa trẻ đi học nữa.”
Trương Hợp Hoan tiếp lời: “Ba trăm nghìn không đủ đúng không?”
Hàn Truyền Thắng nghe vậy thì ngẩn người, trong lòng vui mừng nhìn sang, quả nhiên là ông chủ lớn, chút tiền này đối với người ta mà nói là chẳng là gì, ông ta thấy chút lợi lộc này của mình vẫn còn ít thì phải.
“Quả thực không đủ, sau này bọn nhỏ phải mua nhà kết hôn, Mai Mai là chị gái của chúng nó, nó không quan tâm thì ai quan tâm đây. Nhưng tôi chỉ có một đứa con gái như vậy, cũng không nỡ ép nó dữ quá, dù sao thì cuộc sống còn dài mà, đợi sau này Mai Mai kiếm nhiều tiền hơn thì hãy suy nghĩ đến những chuyện khác.”