Trương Phú Giang tất nhiên hiểu đạo lý này, nhưng nói thì dễ hơn làm.
Lúc này nước sôi rồi, hai nah em Trương Gia Thành và Tương Gia Long cũng về rồi.
Trương Hợp Hoan pha trà, ông nội bố con ba thế hệ ngồi xung quanh bàn uống trà.
Trương Phú Giang nói:" Đừng nhìn hai anh em lớn như vậy, nhưng thật ra cả hai còn không sống thoáng được như đứa cháu này."
Trương Gia Thành cười nói:" Bố, nhóc Hoan nói chuyện gì với bố vậy? Sao đột nhiên nhắc tới chúng con?"
Trương Gia Long nói:" Không lẽ tiểu tử thúi nói xấu chúng ta sao?"
Trương Hợp Hoan cười nói:" Không dám không dám!"
Trương Gia Thành nói:" Không có chuyện gì nó không dám làm."
Trương Phú Giang nói:" To gan là chuyện tốt, đàn ông phải có gan mới được, về mặt này thì cả hai không bằng nhóc Hoan."
Trương Gia Long cười nói:" Nhóc Hoan đúng là rất giỏi, sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, chú thấy nhóc Hoan thì cảm thấy mình già rồi."
Trương Phú Giang nói:" Con dám ở trước mặt nói mình già sao? Đáng bị đòn!"
Trương Hợp Hoan nòi:" Ông nội tuổi cao chí cao, vừa rồi ông còn dạy con bí quyết để vợ chồng hòa thuận nữa."
Trương Gia long và Trương Gia Thành nhìn nhau, hai người đồng thời quay lại,nước trà trong miệng đều bị phun ra ngoài, chỉ có Trương Hợp Hoan mới dám nói chuyện này, nếu là người khác hoặc hai người thì có mười là gan cũng không dám nói chủ đề này với ông cụ.
Trương PHú Giang không những không tức giận mà còn cười nói:" Nhóc Hoan rất giống bố lúc còn trẻ."
Trương Gia Long nói:" Bố nói cái gì cũng đúng, dù sao chúng con chưa thấy qua mặt mũi lúc còn trẻ của bố như thế nào."
Trương Gia Thành nói:" Bố lúc trẻ chắc là không đẹp trai như nhóc Hoan đâu nhỉ?"
Trương Phú Giang nói:" Nó đẹp trai đến đâu chằng phải vẫn thừa hưởng từ gen của bố ra sao?"
Trương Gia Long luôn sống chung với bố và hiếm khi thấy ông ấy có tâm trạng tốt như vậy.
Trương Phú Giang kể chuyện ông ấy vừa mời Trương Hợp Hoan gia nhập tập đoàn nhưng bị cậu từ chối.
Trương Gia Long cười nói:" Bố, mỗi người có chí hướng riêng, chuyện này bố đúng là không thể ép buộc người khác, công ty hiện tại của nhóc Hoan đang làm ăn rất tốt, dựa theo sự phát triển hiện tại, con ước chừng thành tựu nhóc Hoan có thể vượt qua bố trước ba mươi tuổi."
Trương Gia Thành khiêm tốn giùm phần con trai mình:" Không thể nào, cho dù nó có năng lực thế nào cũng không thể vượt qua bố chúng ta được."
Trương Phú Giang nói:" Bố cũng nhìn ra rồi, trong số nhiều đứa cháu thì nhóc Hoan là người xuất sắc nhất, nhóc Hoan, ông ủng hộ con con làm phim điện ảnh. Ông có một ý tưởng, ông muốn nói chuyện các thế hệ nhà họ Trương cho con, con giúp chúng ta viết kịch bản nhé?"
Trương Hợp Hoan nói:" Ông nội, chúng ta là địa chủ lớn trước khi giải phóng, sau này ông trốn sang nước khác. Nếu thực sự viết mấy thứ này vào kịch bản sẽ rất khó thông qua thẩm duyệt."
"Quy định nội địa rất nghiêm khắc, nhưng quy định bên Hồng Kông dễ hơn nhiều, chỉ cần con viết ra, chúng ta sẽ có thể quay được, người dân Hồng Kông thích xem phim ân oán hận thù của các gia tộc nhất." Ánh mắt Trương Phú Giang sáng lên, ông ấy đến cái tuổi thích nghĩ lại những kỉ niệm xưa, ông ấy luôn muốn tái hiện lại lịch sử phấn đấu của ông ấy.
Bây giờ cháu ông là một tiểu thuyết gia và cũng là một nhà viết kịch nổi tiếng, thứ tốt không vào tay người ngoài, đề tài tốt như vậy đương nhiên phải cho người của mình viết rồi.
Trương Gia Long nói:" Chú thấy được đấy, nhóc Hoan, con hãy nghe ông nội kể quá khứ phấn đấu huy hoàng của ông nội và dành thời gian viết kịch bản ra, con sẽ không làm không công đâu. Đúng rồi bố, bố sẽ trả tiền bản thảo chứ?"
Trương Phú Giang nói:" Con chỉ cần viết cho tốt, ông sẽ trả con hai tỷ, trả trước một tỷ được không?"
Trương Gia Thành thở dài trong lòng, bố thật là hào phóng, đây chẳng qua chỉ là cái cớ để cho tiền đứa cháu nội thôi.
Trương Hợp Hoan cười nói:" Ông nội, tuy ông là một nhà tư bản, nhưng tiền không phải vạn năng."
Trương Phú Giang:" Đó là do tiền không đủ, ông cho con thêm một tỷ nữa, con viết xong giúp ông quay thành phim, để ông nội có thể xem một bộ phim kiệt tác lúc còn sống, con thấy sao?"
Trương Hợp Hoan nói: "Được! Con có thể viết giúp ông, cũng có thể giúp ông quay, nhưng con không cần tiền. Chúng ta đều là người một nhà, nói tiền lại xa lạ quá."
Trương Phú Giang nói: "Nếu hai cha con xem ông như người một nhà thì không nên từ chối!" Ông ấy đột nhiên có chút tức giận, trừng mắt nhìn Trương Gia Thành nói:" Con đấy, con muốn bố mắc nợ con, muốn bố phải ăn năn hối lỗi cả đời phải không?"
Trương Gia Thành vô cớ bị ông ấy mắng một trận, cũng không dám đáp lại, ông đặt chén trà xuống nói:" Con đi xuống bếp xem đồ ăn chuẩn bị xong chưa."
Trương Gia Long cũng đứng lên:" Em cũng đi với anh."
Trương Phú Giang chỉ vào hai người bọn họ nói:" Đi hết đi, tôi không muốn thấy các người."
Trương Hợp Hoan làm bộ muốn đứng dậy, nhưng bị Trương Phú Giang kéo lại:" Ông không có nói con, con ngồi xuống nói chuyện với ông, ông kể chuyện cho con nghe."