Thời gian gần đây, Trương Hợp Hoan bôn ba khắp nơi, Kiều Thắng Nam bận rộn làm việc của mình, hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau. Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được.
Cuối cùng, Trương Hợp Hoan cũng không quên trọng trạch của Kiều Thắng Thiên gửi cho mình, lần này cậu về Nam Giang đã hẹn Kiều Thắng Nam ra ngoài.
Kiều Thắng Nam bảo Trương Hợp Hoan lái xe đến đón mình, Trương Hợp Hoan lái chiếc Cadillac được thưởng đậu ở đối diện chi nhánh kia đợi. Hôm nay, Kiều Thắng Nam đến hơi trễ, cô đã đến chậm hai mươi phút với thời gian hẹn với anh.
Khi cô mở cửa lên xe, cười trừ nói với Trương Hợp Hoan: "Anh tài xế!"
Trương Hợp Hoan đánh giá sơ qua cô, phát hiện hôm nay cô mặc đồ thường mới cười nói: "Em ở trang điểm đó à? Hèn chi em để anh đợi lâu như thế."
Kiều Thắng Nam hỏi: "Ý anh là em trang điểm để mở mang mặt mày giúp anh à? Em cần phải làm thế? Anh lái xe đi." Cô nói một địa chỉ.
Trương Hợp Hoan dựa theo địa chỉ cô nói mà lái xe đến đó, cậu hơi tò mò hỏi: "Em định dẫn anh đi đâu thế?"
Kiều Thắng Nam hỏi lại: "Gần đây anh có chuyện tập đoàn Sơn Thủy không?"
Trương Hợp Hoan lắc đầu.
Kiều Thắng Nam: "Nhạc Khai Sơn trốn rồi."
Trương Hợp Hoan ngạc nhiên hỏi: "Trốn mấy rồi? Vì sao ông ta phải trốn?"
Kiều Thắng Nam trả lời: "Bọn em vẫn đang ngó chừng ông ta, nhưng không ngờ ông ta cắt đuôi được bọn em và trốn thoát. Từ khi tập đoàn Thiên Đại gặp chuyện xui rủi kia, bọn em đã nghi ngờ Nhạc Khai Sơn có thể sẽ bỏ trốn."
Trương Hợp Hoan hỏi: "Các em đã trông chừng kỹ như thế rồi mà ông ta vẫn bỏ trốn được sao?"
Kiều Thắng Nam gật đầu giải thích: "Bọn em cũng không hiểu tại sao ông ta đột ngột mất tích như thế, bọn em đã điều tra biên bản xuất cảnh của ông ta nhưng không tìm ra bất cứ dấu vết nào."
"Trốn mất?"
Kiều Thắng Nam nói: "Bọn em đoán người này có thể đã trốn mất rồi."
Trương Hợp Hoan hỏi tiếp: "Tại tập đoàn Sơn Thủy kinh doanh tệ, hay tại các em nắm được bằng chứng phạm tội của ông ta?"
Kiều Thắng Nam lắc đầu: "Cả hai trường hợp đều không xảy ra, tuy tập đoàn Sơn Thủy xuất hiện nguy cơ sắp nợ ngập đầu mấy lần nhưng họ vẫn có thể thuận lời vượt qua. Kinh doanh của họ năm nay còn xuất hiện thay đổi tốt, nhưng em thấy quái lạ tại sao ông ta không dặn dò một tiếng nào mà vứt đi một tập đoàn như thế mà bỏ trốn chứ?"
Trương Hợp Hoan âm thầm nhớ đến lần trước Nhạc Khai Sơn từng chính miệng thừa nhận bản thân là bố của An Nhiên, bản thân cậu còn dùng tóc của Nhạc Khai Sơn và An Nhiên đi xét nghiệm, cuối cùng xác định họ đúng là cha con ruột.
Trương Hợp Hoan lái xe vào sân nhỏ của Nam Giang, cậu ra ngoài đóng cửa xe. Sau khi Lạc Thanh Dương chết đi, cậu đã không đến nơi này một đoạn thời gian rất dài rồi.
Mục đích Kiều Thắng Nam đến đây là muốn vào nhà Lạc Thanh Dương kiểm tra một chút, bởi vì sau khi Lạc Thanh Dương chết thì căn nhà này nên thuộc sở hữu của An Nhiên. Nhưng An Nhiên lo ở trong này nhớ lại những kỷ niệm buồn nên chưa từng bước đến đây dẫu chỉ một lần, cô đưa chìa khóa cho cảnh sát để thuận lợi cho bên họ điều tra.
Hôm nay Kiều Thắng Nam không phải đến đây với tư cách chính thức, hai người vào bằng cửa sau. Kiều Thắng Nam lấy thẻ chìa khóa ra quét thể mở cửa rồi bước vào.
Bên trong có ánh sáng đèn rất rõ nhưng vẫn khiến người ta cảm giác một luồng khí lạnh và u ám.
Trương Hợp Hoan nói: "Chỗ này đã lâu lắm rồi không có người ở, nên không có chút hơi thở sống nào."
Kiều Thắng Nam cũng đồng ý: "Bây giờ em phát hiện căn nhà có to và rộng đến mức nào cũng vô nghĩa."
"Nhưng em có nó."
Trương Hợp Hoan nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn Kiều Thắng Nam chưa bao giờ thiếu tiền. Dù sao nguyên gốc gia đình của cô đã có điều kiện rồi, sau khi cô đầu tư vào Tân Tinh Vực cũng kiếm được một khoản tiền lớn, chuyện này đã khiến người khác vui vẻ đến phát điên nhưng cô chỉ giễu cợt nó, chẳng xem khoản tiền đó có hay không cũng không khác nhau làm mấy. Sau khi cô đầu tư vào cổ phần Tân Tinh Vực cũng không hỏi lợi nhuận thế nào, giống như từ trước đến giờ chúng chẳng liên quan gì đến cô.
Hai người qua tầng hầm vào lầu một, căn phòng đã được quét dọn từ lâu. Nhưng vì thời gian lâu ngày căn nhà này không được thông khí nên có mùi ẩm mốc trong phòng.
Trương Hợp Hoan mở cửa sổ, Kiều Thắng Nam men theo ký ức của mình rồi kiểm tra một lượt căn nhà và xác định căn phòng này không có ai đến ở gần đây rồi.
Trương Hợp Hoan không hứng thú mấy với việc điều tra của cô, cậu tựa vào cửa sổ hỏi: "Anh thấy em bây giờ đã tự chủ được kinh tế của mình rồi, thế sao em còn muốn làm cảnh sát nữa?"
Kiều Thắng Nam không trả lời, Trương Hợp Hoan tiếp tục nói: "Em có ngoại hình đẹp như thế hay là đóng phim với anh đi, dù sao em cũng từng có kinh nghiệm làm người mẫu mà. Diễn viên phải có kinh nghiệm trên sân khấu, sau khi anh dạy dỗ thêm chút nữa, em đã có thể trở thành minh tinh rồi."