Kiều Thắng Nam liếc mắt trừng cậu hỏi: "Anh đang dạy đời em đấy hả?"
"Ặc!" Trương Hợp Hoan hơi chột dạ.
Kiều Thắng Nam hỏi tiếp: "Có phải anh đang làm người thuyết phục giúp cho anh trai em hay không?"
Trương Hợp Hoan nói: "Chuyện đó làm gì có."
Kiều Thắng Nam: "Mỗi người đều có mục đích phấn đấu riêng của mình, tốt nhất cả hai chúng ta đừng xen vào tự do của đối phương, anh thích phim ảnh và truyền hình là chuyện của anh, anh thích chơi với nữ minh tinh cũng là chuyện của anh. Tuy em khinh bỉ anh, nhưng em đã nói với anh chưa?"
Trương Hợp Hoan lắc đầu.
"Vì thế em thích làm cảnh sát là chuyện riêng của em, anh đừng quan tâm. Nếu không ngay cả bạn bè, chúng ta không cần làm nữa."
Trương Hợp Hoan hỏi: "Em cảm thấy hai chúng ta là bạn bè sao?"
Kiều Thắng Nam nhìn anh, cô nghĩ thầm quan hệ của họ cũng không đơn giản là bạn bè bình thường, đúng là khiến cô buồn phiền. Kiều Thắng Nam lắc đầu nói: "Anh đừng làm phiền em làm việc nữa, nếu anh thấy chán cứ về xe chơi đi."
Trương Hợp Hoan chuyển chủ đề: "Từ lúc Lạc Thanh Dương chết đến nay vẫn chưa điều tra ra được manh mối, bây giờ Nhạc Khai Sơn đã mất tích."
Kiều Thắng Nam giải thích: "Em vẫn luôn cho rằng Nhạc Khai Sơn là người có hiềm nghi lớn nhất, sau khi Lạc Thanh Dương chết ông ta lập tức ra tay chống lại Thiên Đại, thiếu điều ép An Nhiên đến đường cùng rồi."
Trương Hợp Hoan hỏi: "Có thể tất cả ông ta chỉ diễn cho người ta xem không?"
Kiều Thắng Nam ngồi xổm xuống, lấy một cái kẹp nhỏ từ trong túi ra, kẹp một lọn tóc trên mặt đất lên.
Trương Hợp Hoan nhìn thoáng qua: "Của An Nhiên đấy."
Kiều Thắng Nam bỏ cọng tóc vào trong túi nhựa đã chuẩn bị trước dán miệng lại hỏi: "Anh rất quen với tóc của cô ấy nhỉ?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Trong căn nhà này trừ An Nhiên ra chỉ còn có mỗi Lạc Thanh Dương, Lạc Thanh Dương không nhuộm tóc mà nhìn sợi tóc này đã nhuộm rồi. Anh thấy em chẳng có chút tinh mắt nào hết, thế sao em vào được đội cảnh sát hay vậy?"
Kiều Thắng Nam hỏi: "Anh vừa nói diễn cho người ta xem cái gì?"
Trương Hợp Hoan giải thích: "Em có cảm thấy An Nhiên lớn lên có chút giống Nhạc Khai Sơn không?" Anh dẫn dắt Kiều Thắng Nam đi vào hướng này.
Kiều Thắng Nam hỏi lại: "Ý của anh là Nhạc Khai Sơn và An Nhiên có quan hệ máu mủ sao? Thế An Nhiên là con gái của Nhạc Khai Sơn và Lạc Thanh Dương à?"
Trương Hợp Hoan nhẹ gật đầu: "Nhạc Khai Sơn với Lạc Thanh Dương đã ở với nhau rất nhiều năm rồi, trông dáng vóc của Lạc Thanh Dương rất xinh đẹp, nên chuyện này không thể loại trừ được." Thật ra anh đã tự chứng minh chuyện này có thật rồi.
Kiều Thắng Nam cảm thán: "Chuyện này không thể được."
Trương Hợp Hoan bất ngờ: "Tại sao không được?"
Kiều Thắng Nam giải thích: "Ngay từ đầu bọn em đã nghi ngờ chuyện này cho nên đã nghĩ cách lấy mẫu DNA của hai người họ đi xét nghiệm và cho ra kết quả Nhạc Khai Sơn với An Nhiên không có bất kỳ mối quan hệ máu mủ nào."
Trương Hợp Hoan ngây ngốc, làm sao có thể? Nhạc Khai Sơn đã chính miệng thừa nhận bản thân vào An Nhiên là con gái ruột của ông ta thêm vào đó bản thân còn lấy sợi tóc của Nhạc Khai Sơn đi xét nghiệm.
Trương Hợp Hoan nghĩ đến đây bất ngờ phát hiện bản thân đã rơi vào bẫy, tuy lúc đó Nhạc Khai Sơn tự lấy tóc từ trên đầu xuống nhưng cậu tận mắt nhìn thấy cũng không có nghĩa thứ đó không thể làm giả được.
Nếu như Nhạc Khai Sơn chuẩn bị tóc giả trước rồi đến diễn kịch với cậu, chuyện bản thân cậu thấy chỉ toàn là những lời nói dối của ông ta.
Kiều Thắng Nam giải thích: "Bọn em đã sử dụng rất nhiều mẫu để so sánh, chuyện này là chính xác."
Trương Hợp Hoan tin xác nhận của Kiều Thắng Nam là đúng, nói trắng ra cậu đã bị lừa, lão Nhạc Khai Sơn này đúng là một con cáo già.
Kiều Thắng Nam nhìn nét mặt của cậu phát hiện ra gì đó, hỏi nhỏ: "Anh sao thế? Anh đang gạt em chuyện gì à?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Làm gì có, từ trước đến giờ anh vẫn luôn rất thẳng thắn và thành thật với em."
Kiều Thắng Nam không hỏi nhiều: "Trước mắt, cảnh sát bọn em không nắm được đầy đủ chứng cứ, Nhạc Khai Sơn đột nhiên trốn thoát chắc đã gặp nguy hiểm gì đó rồi. Có thể người ông ta hại là An Quốc Quyền, chỉ cần bọn em tìm thấy An Quốc Quyền sẽ dễ dàng giải thích được mọi chuyện thôi."
Trương Hợp Hoan cảm thán: "Tìm An Quốc Quyền không dễ như nói đâu." Đột nhiên, trong đầu cậu nhớ đến một người.
Kiều Thắng Nam điều tra xung quanh một vòng cũng không phát hiện gì mới, đành nói họ có thể rời đi.
Hai người đóng cửa và khóa chặt, quay lại vào xe, Kiều Thắng Nam cảm thán: "Căn nhà đẹp như thế lại không có ai ở thật đáng tiếc."
Trương Hợp Hoan giải thích: "Căn nhà này có ma nên An Nhiên cũng không muốn về, bán lại thì chẳng được bao nhiêu, còn cảnh sát các em điều tra xong chưa? Nếu như em điều tra xong rồi, anh sẽ rao bán giúp cô ấy, chứ bỏ hoang ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Kiều Thắng Nam đồng ý: "Được rồi, anh bảo An Nhiên làm ít thủ tục, rồi bọn em trả chìa khóa lại cho cô ấy."