Jeon Ji Hyun bĩu môi, cô ta tin cậu mới là lạ, không lấy tiền ư? Làm từ thiện à?
Trương Hợp Hoan biết cô ta không tin, bèn giải thích lý do. Lúc này Jeon Ji Hyun mới biết Thiên Đại là công ty của bạn gái Sở Thất Nguyệt của cậu, đôi mắt cô ta sáng lấp lánh nói: “Tôi còn chưa gặp bạn gái cậu đâu, có ảnh không?”
“Chị Ji Hyun, chị cũng hóng hớt như vậy à?”
Jeon Ji Hyun trả lời: “Không phải hóng hớt, là quan tâm cậu, cậu suốt ngày gọi tôi là chị Ji Hyun này chị Ji Hyun nọ, tôi giúp cậu kiểm tra, xem xem bạn gái của cậu ra sao.”
Trương Hợp Hoan tìm ảnh cho cô ta xem, Jeon Ji Hyun nhận lấy điện thoại di động của cậu, vừa thấy ảnh của Sở Thất Nguyệt đã khen ngợi: “Đúng là một cô gái xinh đẹp.”
Trương Hợp Hoan mở lời: “Đó còn cần phải nói à, bạn gái tôi chắc chắn đẹp rồi.”
Jeon Ji Hyun đáp trả: “Đáng tiếc ánh mắt không tốt, sao lại chọn người như cậu chứ!”
“Chị Ji Hyun, tôi không thích nghe lời này đâu, tôi có chỗ nào không tốt hả?”
Jeon Ji Hyun nói: “Tình cảm không chung thủy.”
Trương Hợp Hoan cười ha hả: “Giống như chị hiểu tôi rõ lắm.”
Jeon Ji Hyun cất tiếng: “Tôi lớn hơn cậu chín tuổi, chín tuổi đó! Tôi qua cầu còn nhiều hơn cậu đi đường, tôi ăn muốn còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy.”
“Chị thật sự không sợ mặn chết à!”
Jeon Ji Hyun bày ra dáng vẻ người từng trải, chân thành lên tiếng: “Người trẻ tuổi nhất định phải nghiêm túc trong chuyện liên quan đến tình cảm, tuyệt đối không được gặp một người thì yêu một người.”
Trương Hợp Hoan hỏi cô ta: “Tôi hỏi chị một câu, lúc chị đóng phim có từng yêu bạn diễn hay không?”
Jeon Ji Hyun lắc đầu nói: “Sao lại thế được, quay phim là quay phim, hiện thực là hiện thực, chúng ta là diễn viên chuyên nghiệp. Bên này vừa hô cắt, thì chúng ta phải rút ra khỏi cảm xúc trong phim, cậu sẽ không phân biệt rõ quay phim và thực tế đấy chứ?”
Trương Hợp Hoan mở miệng: “Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi luôn luôn phân biệt rõ ràng, chỉ là tôi lo chị không làm được mà thôi.”
“Sao tôi có thể không phân chia rõ ràng được hả? Nếu như quay một bộ mà yêu một người, vậy thì tình cảm của người này phải nhiều đến tràn lan. Ha! Thật không thể tưởng tượng nổi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Khi chúng ta đóng phim cùng nhau, chẳng lẽ chị chưa từng có lúc nào cảm thấy bối rối sao?”
“Cậu ư?” Jeon Ji Hyun bĩu môi, ngoài mặt khinh thường, nhưng tim đã đập thình thịch, chẳng lẽ cô ta đã để cậu nhìn ra rồi sao. Phiền phức, lẽ ra mình không nên nhận bộ phim này, cậu ta đưa ra lời mời, bản thân không hề suy nghĩ đã chấp nhận, rõ ràng mình có nhiều lời mời đóng phim như vậy mà lại đồng ý nhanh như thế. Hỏng rồi, cậu ta chắc chắn cho rằng mình rất có thiện cảm với cậu ta.
Trương Hợp Hoan mở lời: “Tôi cũng cảm thấy chị không thành vấn đề, suy cho cùng tôi nhỏ hơn chị nhiều tuổi như vậy mà.”
“Cậu có ý gì hả?” Jeon Ji Hyun trợn tròn mắt: “Cậu có ý gì? Nói tôi già sao?”
Trương Hợp Hoan đáp lời: “Tôi không có ý này, tôi nói là dẫu sao chênh lệch tuổi tác giữa hai chúng ta khá lớn, chị vẫn luôn xem tôi là em trai, tôi cũng nên tôn trọng chị như chị cả.”
“Ha! Cậu nói gì cơ? Chị cả á? Cậu tôn trọng tôi sao?” Jeon Ji Hyun tức đến nỗi ném cuốn kịch bản về phía Trương Hợp Hoan, cảm thấy bản thân đã chịu sỉ nhục vô cùng.
“Tôi không nhận người phát ngôn này nữa, tôi cũng không quay phim, tôi già như vậy rồi, sao có thể diễn người yêu với cậu được? Cậu đi tìm người khác đi!”
Trương Hợp Hoan thấy cô ta tức giận, ngược lại còn bật cười: “Chị đã ký hợp đồng rồi, phá vỡ hợp đồng sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn đó.”
Jeon Ji Hyun trả lời: “Vậy cậu đi kiện tôi đi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị là chị cả của tôi, tôi tôn trọng chị còn không kịp, sao lại kiện chị được chứ?”
Jeon Ji Hyun chỉ vào mũi Trương Hợp Hoan cất lời: “Cậu nói tôi già một lần nữa thử xem.”
Trương Hợp Hoan cười ha hả, vươn tay xoa xoa đầu cô ta: “Chị vẫn luôn là một cô gái nhỏ trong lòng tôi mà.”
Jeon Ji Hyun bị cậu khen, đỏ mặt mắng: “Tôi mới không phải.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đi thôi, tôi mời chị đi ăn vịt quay ngon nhất Bắc Kinh.”
“Không đi!”
“Xem như tôi xin lỗi chị mà.”
“Vậy được rồi, tôi rộng lượng không chấp nhặt tiểu nhân.”
Việc quay bộ phim “Tư nhân đính chế” đã hoàn thành, trong buổi chiếu phim nội bộ của Hoa Nghệ, mấy thành viên ban giám đốc lần lượt lên tiếng, bọn họ đánh giá cao về bộ phim Tết do Phùng Cương chỉ đạo này.
Phùng Cương cười đến không nói nên lời, chủ yếu là bởi vì răng nên bình thường cũng rất ít khi khép lại. Anh ta tương đối tự tin vào bộ phim Tết của mình, bởi vì doanh thu phòng vé của “1942” thất bại, cho nên anh ta mới quyết định đi lại đường cũ, đồng thời đặc biệt mời bậc thầy về văn học lưu manh là Vương Thước đến phụ trách viết kịch bản.