Trước đây, anh ta cũng từng đắc tội với vị đại ca này, lần này cũng là dùng lòng thành mới mời thầy Vương xuống núi, tiếc là thầy Vương vẫn không nể mặt cho lắm, ông ấy cũng không đến ủng hộ buổi chiếu phim hôm nay.
Phùng Cương tương đối hài lòng về chất lượng của phim thành phẩm, vẫn là phong cách trước đây của anh ta, dân dã, nhân vật và hài hước nhỏ, chỉ ra lệch lạc của xã hội, ngoài mặt nói là chuyện nhà chuyện cửa. Câu chuyện như vậy khá hoang đường, nhưng trong sự hoang đường lại ẩn chứa lý lẽ to lớn, nhân dân thích xem, nhất là khán giả từ miền Bắc.
Phùng Cương cũng bỏ ra không ít tâm sức vào bộ phim này, muốn dựa vào một bộ phim này để lộn ngược dòng thành công. Anh ta nhìn về phía hai anh em Uông Trung Quân và Uông Trung Lôi: “Hai vị tổng giám đốc Uông cũng đưa ra ý kiến của mình đi.”
Uông Trung Quân cười nói: “Trung Lôi nói trước đi.”
Uông Trung Lôi mở miệng: “Cảm giác mà bộ phim này mang lại cho tôi rất quen thuộc, vẫn là cách sản xuất quen thuộc.”
Phùng Cương đáp lời: “Đó là điều tôi muốn, tôi đã thay đổi cách sản xuất của ‘1942’ trước đó, cho rằng với sự phát triển của điện ảnh trong nước mấy năm qua, gu của khán giả cũng sẽ nâng cao theo đó, nhưng mà tôi không ngờ bọn họ lại không thưởng thức được thứ thật sự tốt đẹp vào thanh cao.”
Mấy thành viên ban giám đốc có mặt ở đó rối rít nhíu mày, Phùng Cương vẫn không đổi được cái miệng này của anh ta. Bởi vì doanh thu phòng vé của “1942” trước đây sa sút, anh ta thốt ra mấy lời bình luận rác rưởi cho khán giả, lời nói của anh ta khiến người khác ngạc nhiên, đắc tội với rất nhiều khán giả trung thành, bây giờ anh ta lại bắt đầu nổ pháo.
Uông Trung Lôi khéo léo nhắc nhở Phùng Cương: “Đối với những người làm phim như chúng tôi, khán giả mãi mãi là chính xác nhất.”
Phùng Cương nghe thấy sự bất mãn của ông ta, lập tức mỉm cười gật đầu: “Cũng phải, người muốn kiếm tiền như chúng ta phải hầu hạ khán giả như ông lớn.”
Uông Trung Quân nói: “Mỗi ngành mỗi nghề đều như thế này, khách hàng là thượng đế, Trung Lôi, nói tiếp ý kiến của em đi.”
Uông Trung Lôi nói: “Anh Cương, nơi này không có người ngoài, tôi cũng chỉ nói thật.”
Phùng Cương tiếp lời: “Tôi chỉ thích nghe nói thật, ngài có ý kiến gì cứ nói đi.”
Uông Trung Lôi mở lời: “Nếu bộ phim này đổi thành người khác quay, tôi có thể chấm 8 điểm trở lên, nhưng mà anh quay ra một bộ phim như vậy thì tôi chỉ có thể cho 6 điểm. Bởi vì khuôn mẫu quá quen thuộc, vẫn lặp lại những điều anh đã làm trước đây, nói dễ nghe chính là phong cách phim hài điển hình của Phùng Thị, nhưng điều tôi nghĩ đến sau khi xem xong chính là bản 2.0 của ‘Nhà máy trong mơ’.”
Nụ cười trên mặt Phùng Cương cứng đờ, lời nói này tương đối đau lòng, nhưng ông ta lại không thể không thừa nhận những gì Uông Trung Lôi nói là sự thật.
Uông Trung Lôi nói tiếp: “Không phải tôi không xem trọng bộ phim này, tôi cũng tự tin về mặt doanh thu phòng vé, thế nhưng về mặt dư luận thì chưa chắc có thể vượt qua những tác phẩm trước của anh.”
Uông Trung Quân lo lắng Phùng Cương khó xử, bèn lên tiếng giảng hòa: “Dự tính ban đầu khi chúng ta quay bộ phim này chẳng phải là vì doanh thu phòng vé sao? Bộ phim này của chúng ta ổn định không lỗ, tôi thông báo cho mọi người một tin tốt, cho đến bây giờ, quảng cáo bộ phim đã bán ra được 80 triệu bản! Cộng thêm cấp phép chương trình truyền hình, chúng ta đã thu hồi được giá vốn rồi.”
Tiếng vỗ tay vang lên ở hiện trường, đối với nhà đầu tư mà nói, điều quan trọng nhất là kiếm tiền, bây giờ bộ phim còn chưa lên sóng đã đứng ở vị trí bất bại rồi.
Uông Trung Lôi nói: “Đây là chuyện thứ hai mà tôi muốn nói, quảng cáo lồng ghép đạt đến 80 triệu bản, có thể nói ‘Tư nhân đính chế’ đã lập kỷ lục về quảng cáo lồng ghép trong điện ảnh trong nước, tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào, dù sao thì trong quá trình tôi xem phim vừa rồi, có một số cảnh rất lạc loài.”
Uông Trung Quân không biết hôm nay em trai mình bị cái gì, ngay trước mặt nhiều người như vậy cũng chưa từng nể mặt Phùng Cương. Thật ra thì sử dụng hàng loạt quảng cáo lồng ghép trong bộ phim là ý định của ông ta, mặc dù ông ta cũng biết nếu như lồng ghép quảng cáo không tốt có thể sẽ khiến khán giả chán ghét, nhưng mà đây là để nhanh chóng thu hồi giá vốn, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Uông Trung Quân mở lời: “Ý kiến của Trung Lôi rất đúng trọng tâm, thế nhưng suy nghĩ đầu tiên của chúng ta khi quay phim vẫn là phải kiếm tiền, đạo diễn Phùng cũng không muốn lồng ghép quảng cáo vào, phương diện này là ý tưởng của anh.”
Phùng Cương đáp lại: “Tôi không cảm thấy trái ngược gì cả, tôi có thể bảo đảm rằng, phương diện quảng cáo lồng ghép ở điện ảnh trong nước, tôi làm tốt nhất.”
Uông Trung Quân nói: “Đạo diễn Phùng có nắm chắc sẽ đạt được quán quân của phim Tết năm nay hay không?”