Cô phóng viên kia chỉ có thể tức giận ngồi xuống, cô gái này vốn là fans trung thành của Trương Hợp Hoan, nên cho rằng lời của Phùng Cương đang sỉ nhục người khác như vậy.
Lại có một phóng viên đứng lên nói: “Đạo diễn Phùng, tôi muốn hỏi ông về một vấn đề liên quan đến bộ phim điện ảnh của ông.”
Lúc này Phùng Cương mới gật đầu.
“Tôi nghe được một tin tức nội bộ, rằng “Tư nhân đính chế” sẽ được phát hành cùng thời gian với “Lão pháo nhi”, tác phẩm do Trương Hợp Hoan và đạo diễn Phùng thực hiện, để cạnh tranh phòng vé.”
Phùng Cương lại tức giận nói: “Đều là nói bậy, “Lão pháo nhi” là tác phẩm của đạo diễn Chương Nhất Mưu, tôi và đạo diễn Chương không cá cược với nhau, tuy rằng hai tác phẩm này đều được phát hành trong một ngày, nhưng tôi hy vọng mỗi bên đều đạt được năng suất phòng bán vé không tệ, nghệ thuật cần được phát triển phong phú như vậy.”
Phóng viên này lại hỏi: “Theo như tôi được biết, biên kịch và nhà làm phim của “Lão pháo nhi” đều là Trương Hợp Hoan, anh ấy cũng có một bộ phim kinh dị “Điện thoại” sắp chiếu trong kỳ này, tôi nghe nói anh ấy và đạo diễn Phùng không được vui vẻ với nhau cho lắm, hai bộ điện ảnh mới này lại được an bài chiếu trong một ngày, đạo diễn Phùng có lo lắng phòng bán vé của “Tư nhân đính chế” bị ảnh hưởng hay không?”
Phùng Cương nói: “Tôi không biết mục đích của cậu muốn hỏi vấn đề này là gì? Tôi không biết bộ phim “Điện thoại”, tôi cũng có nghe nói về Trương Hợp Hoan, đúng là tôi và cậu ta không thân với nhau lắm.”
“Đạo diện Phùng, nói nói ông vì cái tên “Điện thoại” mà gửi đơn của luật sư cho công ty điện ảnh Tân Tinh Vực, còn cho rằng bọn họ đang sao chép cái tên “Di động” của ông.”
Phùng Cương nói: “Cậu cũng muốn gây chuyện hay sao? Có phải mấy người muốn tôi gây chiến với người khác thì mới vui vẻ hay không?”
Cát Ưu ở một bên, nhẹ giọng nói: “Đạo diễn Phùng đừng dọa người ta, đổi người khác đi.”
Bên dưới có một phóng viên đứng dậy hỏi về một vấn đề kỳ lạ hơn: “Đạo diễn Phùng, ông có lo lắng phòng bán vé của “Tư nhân định chế” có đánh bại được “Điện thoại” không?”
Phùng Cương cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, ông ta chỉ tay vào tên phóng viên đó nói: “Cậu là được người khác sắp xếp lại đây phải không? Muốn lợi dụng bộ phim của chúng tôi để tạo đề tài chứ gì, tôi khinh thường mấy loại người này nhất đấy, “Điện thoại” chó má gì? Tôi chưa từng nghe thấy, ở đây là cuộc họp báo về “Tư nhân đính chế”, tuy tôi biết mục đích của mấy người, nhưng câu hỏi này tôi rất vui vẻ trả lời, “Tư nhân định chế” và mấy bộ điện ảnh mấy người nói không có đồng cấp bậc, cũng không ở chung trên một trục hoành, các người không cần lấy bộ phim đó so sánh với bộ phim của tôi, vì như vậy là đang sỉ nhục tôi đấy.”
Uông Trung Lôi biết Phùng Cương đã trúng cái bẫy do người khác bày ra, thật ra Phùng Cương cũng nhìn ra được vấn đề này, nhưng hiện tại ông ta có hơi tự cao tự đại, quá mức kiêu ngạo, nên rất dễ bị người khác thừa nước đục thả câu.
Uông Trung Lôi phái người đi hỏi thăm một chút, cuối cùng mới tra ra tên phóng viên kia thuộc công ty truyền thông Vọng Xuân Phong, cũng là công ty của Chu Vĩ, Uông Trung Lôi cảm thấy chuyện này có hơi không ổn, người tên Chu Vĩ kia có tiếng là không có đạo đức, nếu anh ta muốn lấy đề tài này để khai thác thì rất phiền phức.
Với trực giác của bản thân, Uông Trung Lôi cảm thấy chuyện lần này còn có bàn tay phía sau màn thúc đẩy, rất có khả năng là bên Tân Tinh Vực cố ý tạo đề tài để tuyên truyền.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Uông Trung Lôi gặp riêng Phùng Cương để nhắc nhở ông ta một chút, nhưng không đợi Uông Trung Lôi nói hết lời, thì Phùng Cương đã tức giận cắt ngang lời Uông Trung Lôi: “Lúc trước tôi đã nói rồi, phải thưa kiện bọn họ,
Uông Trung Lôi dở khóc dở cười nói: “Không đến mức phải như vậy, mọi người đều ở trung vòng tròn này, sau này cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, không cần thiết phải kéo căng mối quan hệ như vậy, được rồi, tôi sẽ sắp xếp, để mọi người ngồi xuống với nhau, có khúc mắc gì, nói ra là tốt rồi.”
Phùng Cương nói: “Không cần thiết đâu, tôi có gì để nói với một thằng nhóc chứ, không phải cậu ta muốn ngầu sao, còn sắp đặt “Điện thoại” chiếu chung một ngày với bộ điện ảnh của tôi nữa, tôi muốn xem cậu ta chết thế nào đây.”
Uông Trung Lôi nói: “Trương Hợp Hoan cũng là nhà làm phim của “Lão pháo nhi”.”
Phùng Cương nói: “Trung Lôi, có phải ông không tin tưởng năng lực của tôi hay không?”
“Không phải, sao ông lại có suy nghĩ như vậy?”
“Được rồi, tôi cũng không thấy đáng khi so đo với người trẻ làm gì, tóm lại ông cứ yên tâm, tiền tiêu phí cho “1942” tôi sẽ dùng bộ phim điện ảnh này kiếm về cho công ty.”
Video trailer “Vì sao đưa anh đến” đã chính thức được phát sóng trên Qiyi Video, tổng lượt xem trong 24 giờ đã vượt qua 50 triệu lượt, kết quả này làm thay đổi số liệu ratings phim truyền hình từ trước đến nay và khiến David TV cảm thấy khủng hoảng.