Bí Đao đã triển lãm cho mọi người thấy một bộ phận của “Tiểu Thiện” bằng thiết bị mới, đây là cảnh Yến Xích Hà đại chiến với Hắc Sơn Lão Yêu, chỉ có hai phút nhưng Ngô Vũ Thâm đã cảm thấy như vậy là quá đủ rồi, ông ấy chưa từng nghĩ rằng kỹ thuật hiệu ứng trong quốc nội đã đạt được trình độ như vậy.
Trương Hợp Hoan đã thêm nội dung về tai nạn đắm tàu trong kịch bản mới nhất, điều này có ý nghĩa rằng kỹ thuật hiệu ứng của bộ phim sẽ được gia tăng, Ngô Vũ Thâm đã tham khảo với bên Hollywood về loại khả năng này, đối phương bên kia thẳng thắn trả lời, đó là phải được giá, bọn họ căn cứ vào hiệu ứng màn ảnh để thu phí, dựa vào kịch bản được cải biên của Trương Hợp Hoan, thì các cảnh quay có hiệu ứng đặc biệt được thêm vào ít nhất phải nhiều hơn 30% khi so sánh với kịch bản ban đầu.
Nếu tiếp tục giao cho một đội bên Hollywood phụ trách tiếp, thì phí tổn để chỉnh sửa hiệu ứng của bộ phim sẽ tăng cao, dù Trương Hợp Hoan có thêm 80 triệu cũng không đủ, nhưng nếu giao cho một đội quốc nội, Ngô Vũ Thâm lại lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến chất lượng bộ phim, nhưng khi ông ấy tận mắt nhìn thấy tất cả thì lúc này ông ấy đã có thể yên tâm rồi.
Sau khi đi tham quan xong, Trương Hợp Hoan mời đạo diễn Ngô đến văn phòng uống trà, rồi hỏi cảm nhận hôm nay của ông ấy.
Ngô Vũ Thâm nói thật: “Tôi chưa từng nghĩ đến hiệu ứng trong nước lại làm tốt được như vậy.”
Trương Hợp Hoan vui vẻ cười nói: “Thật ra, chủ yếu là thiết bị và phần mềm thôi, chỉ cần có điều kiện giống nhau, thì đầu óc người Trung Quốc chúng ta chắc chắn càng tốt hơn người phương Tây.”
Thôi Như Hải, bậc thầy ẩm thực của Hàng Châu, chỉnh nhờ Trương Hợp Hoan cho ông ấy một nhân vật khách mời trong bộ phim điện ảnh thôi, nhưng ông ấy lại không ngờ rằng, Trương Hợp Hoan lại cho ông ấy làm diễn viên chính trong một bộ phim truyền hình.
“Tôi không được đâu.” Đại sư Thôi điên cuồng lắc đầu.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Sao chú lại không được chứ?”
“Tôi chỉ là một đầu bếp thôi, tôi chỉ cần làm khách mời lộ cái mặt chút là được rồi, chứ để tôi làm vai chính, tôi không có năng lực đó đâu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vốn dĩ bản chất của diễn xuất đã không cần năng lực gì rồi, ngày thường ông như thế nào thì cứ diễn như như vậy thôi.”
"Bản chất của diễn xuất?"
Trương Hợp Hoan nói: “Đi thôi, dẫn ông đi xem trường quay của tôi, xem xong chú sẽ hiểu thôi.”
Thôi Như Hải và Trương Hợp Hoan đi xem studio của Tân Tinh Vực, thật ra đây chỉ là một cái nhà xưởng ở bên sông bị bỏ hoang mà thôi, bởi vì không có kế hoạch di dời hay phá bỏ, Trương Hợp Hoan tình cờ đi bộ ngang qua nơi này, rồi kêu La Bồi Hồng thuê chỗ này lại, tổng diện tích chỗ này có 50 mét vuông, thuê trong 20 năm, chi phí thuê rất rẻ.
Ý tưởng của Trương Hợp Hoan là xây dựng nơi này thành một căn cứ có quy mô nhỏ để quay ngoại cảnh, bên trong vẫn đang được xây dựng.
Quách Khải Toàn ở bên trong phụ trách trông coi, Trương Hợp Hoan gọi anh ta lại đây, Quách Khải Toàn đi đến cười nói: “Đại sư Thôi tới rồi à.”
Vài người đều nở nụ cười chào hỏi.
Trương Hợp Hoan hỏi: “Quán cơm đã xây không chưa?”
Quách Khải Toàn gật đầu chỉ tay về phía bên phải.
Thôi Như Hải phát hiện đây là một con phố buôn bán có 20 mét vuông, đương nhiên tất cả chỉ là bối cảnh, trong đó vừa có thật vừa có giả, đa phần chỉ là cửa, nhưng cảnh rất chi tiết nên trông rất thật.
Quách Khải Toàn dừng lại trước “Quán cơm đêm”, nói: “Chính là chỗ này, dựa theo ý cậu mà trang trí xong rồi đấy.”
Cánh cửa của quán cơm này là thật, mở cánh cửa ra rồi đi vào, phía sau chính là nhà xưởng được studio xây dựng lại, bên trong được trang trí như một quán cơm thật sự, diện tích chỗ này không lớn lắm, trang trí cũng đơn giản nhưng ấm áp.
Dương Hi và Nhiêu Tiểu Chí ngồi bên trong uống cà phê, sau khi có căn cứ để quay ngoại cảnh này, thì chỗ này biến thành vườn hoa phía sau Tân Tinh Vực.
Hai nhìn thấy Trương Hợp Hoan bước vào thì nhanh chóng đứng dậy, gọi: “Tổng giám đốc Trương!”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Mấy người cảm thấy chỗ này thế nào?”
Nhiêu Tiểu Chí nói: “Rất tuyệt vời, nếu như có căn cứ quay ngoại cảnh này từ sớm, khi chúng ta quay “Điện thoại” thì không cần thuê chỗ của người khác rồi, chi phí cũng hạ thấp được một chút.” Hiện tại trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến chi phí.
Trương Hợp Hoan nói: “Cậu đúng là biết cách tiết kiệm tiền cho công ty đấy.”
Dương Hi nói: “Tổng giám đốc Trương, chúng ta đang đợi sách của cậu đấy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Bây giờ tôi chỉ viết được hai tập thôi, tuần sau sẽ bắt đầu quay.”
“Nhanh như vậy sao?” Hai người kinh ngạc thốt lên, rồi liếc mắt nhìn nhau, thật ra sau khi bọn họ đọc xong kịch bản đều sinh ra ý tưởng muốn làm đạo diễn quay bộ phim truyền hình này, bởi vì không biết suy nghĩ của Trương Hợp Hoan, huống hồ hai người đều ở đây, nên ai cũng ngại xin làm đạo diễn bộ kịch bản này.