Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Không tính là nhanh đâu, vốn dĩ tôi dự định sẽ khởi quay vào tuần tới.”
“Anh đã chọn diễn viên chưa?”
Trương Hợp Hoan nhìn Thôi Như Hải, nói: “Chính là đại sư Thôi.”
Tất cả ánh mắt mọi người nhìn về phía Thôi Như Hải, khiến ông ấy có hơi ngại ngùng nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi không được đâu.” Ông ấy đã cố ý sửa lại vài lần, mà người vẫn gọi ông ấy là đại sư, có lẽ là do thuận miệng gọi, nên không sửa lại được.
Dương Hi nói: “Tôi đã đọc rồi, ngoại hình và hình tượng của đại sư Thôi rất phù hợp với kịch bản này.”
Nhiêu Tiểu Chí gật đầu, đồng ý với cách nói này của anh ta.
Trương Hợp Hoan nói: “Vốn dĩ nhân vật chính tôi dựa vào hình tượng của đại sư Thôi để viết ra mà.”
Thôi Như Hải nói: “Tôi không biết diễn kịch.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đúng lúc có hai đạo diễn ở đây, có thể thử kính một chút, nhanh chóng thử kính nào.”
Có thể nói ngày hôm nay của Thôi Như Hải chính là không trâu bắt chó đi cày, Dương Hi gọi nhà chuyên môn phụ trách trang phục đến, cũng chính là vợ anh ra, Vương Vũ Hàm.
Thôi Như Hải chỉ có thể căng da đầu để trang điểm, mặc trang phục diễn, chờ đến khi ông ấy trang điểm xong rồi đi ra ngoài, thì ánh đèn bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong.
Tuy rằng Thôi Như Hải không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng hình tượng và khí chất của ông ấy đúng là không tệ, chỉ trang điểm và mặc đồ diễn lên người, rồi đứng ở đó, cảm giác nhân vật đã bộc lộ ra.
Nhiêu Tiểu Chí kinh ngạc vui mừng nói: “Khí chất của chú Thôi tốt thật!”
Trương Hợp Hoan nói: “Nói cũng như không, nếu không có khí chất thì sao thành đại sư? Đây chính là khí chất cấp bậc đại sư đấy.”
Dương Hi nói: “Quán ăn khuya chẳng qua chỉ là một cảnh đêm bình thường, khí chất của đại không có phù hợp với tiệm cơm không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Không có đại sự trong mấy cảnh đêm ở tiệm cơm sao? Ẩn trốn trong thành phố, cần loại phong thái như vậy.”
Thôi Như Hải cười nói: “Mấy người trẻ tuổi các cậu đừng trêu đùa tôi chứ, mọi người nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì để tôi cởi đồ diễn ra, tránh cho bị dơ thì tiếc quá.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chú đừng cởi, còn chưa diễn thử mà.”
Thôi Như Hải nói: “Tôi không diễn được.”
Nhiêu Tiểu Chí nói: “Chú đã mặc đồ diễn rồi thì cứ thử đi, dù sao thì tập một cũng không có nhiều lời thoại lắm.”
Dương Hi nói: “Tập một trên tay tôi cũng không được vài câu.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhận ra sự cao siêu trong kịch bản này, Thôi Như Hải được xem là bối cảnh một người, không thay đổi chính là cảnh quán cơm vào đêm khuya và thân phận đầu bếp, mỗi tập lại thay đổi khách hàng khác nhau, đến chỗ này ăn cơm rồi tán gẫu, ông ấy cảm động và thấu hiểu được đời người.
Nhiêu Tiểu Chí đưa kịch bản cho Thôi Như Hải, để cho ông ấy đọc xem, Thôi Như Hải xem kịch bản, đúng là không nhiều câu thoại lắm, nhiều nhất là nấu cơm, lại là thứ ông ấy am hiểu nhất.
Thôi Như Hải đọc xong rất nhanh, ông ấy có hơi thấy lạ nói: “Chỉ có hai diễn viên, một người làm, một người ăn, sau đó tán gẫu nói chuyện phiếm thôi sao?”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Đại sư Thôi, chú cứ tìm cảm giác, lát nữa sẽ thử kính.”
Thôi Như Hải nói: “Một mình tôi thì sao có thể diễn?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Được rồi, để tôi đổi quần áo khác, tôi đối diễn với chú nhé?”
Trương Hợp Hoan vẫy tay với Nhiêu Tiểu Chí, để anh ta đi theo cậu, rồi Trương Hợp Hoan nhỏ giọng nói: “Quay thật nhé!”
Nhiêu Tiểu Chí sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lạ, dù sao kịch bản này dù quay thật cũng không tốn bao nhiêu chi phí.
Khi Trương Hợp Hoan thay quần áo hóa trang, Nhiêu Tiểu Chí giảng giải cách diễn cho Thôi Như Hải, anh ta khuyên Thôi Như Hải không cần lo lắng, ngày thường làm như thế nào thì cứ làm như thế, nếu cảm thấy vui vẻ thì cứ vui vẻ, cứ phát huy trạng thái vào hằng ngày của ông ấy là được.
Ngày thường Thôi Như Hải chỉ ở trong phòng bếp nấu cơm, khi đứng trong phòng bếp, ông ấy cảm thấy bản thân như là trung tâm thế giới này, tay cầm nồi chén gáo bát cũng kiên định hơn rất nhiều.
Nhiêu Tiểu Chí nói cho ông ấy biết, tất cả đồ dùng trong phòng bếp đều là thật, để ông ấy không xem đây là diễn kịch, cứ dựa vào giải thiết bên trong kịch bản mà làm, nấu cơm cho khách hàng vào đêm khuya, cũng chính là làm một bát mì cho Trương Hợp Hoan.
Thôi Như Hải dựa theo sự chỉ dẫn của Nhiêu Tiểu Chí mà hiểu rõ hơn.
Câu chuyện ở tập một này rất đơn giản, ban đêm mưa to rơi xuống, có một thanh niên bị nước mưa làm ướt nhẹp chạy vào quán ăn đêm, cậu gọi một chén mì, rồi đưa ra vài yêu cầu. Rồi kể một câu chuyện xưa cho một ông chú làm đầu bếp ở đó, cậu từng có một mối tình đầu, cô gái thường xuyên xuống bếp nấu cơm cho cậu ăn, món ăn đặc biệt nhất trong lòng cậu là một bát mì Dương Xuân.