Vai diễn của Trương Hợp Hoan là một thanh niên trẻ tuổi sa sút kia, Thôi Như Hải âm thầm nghĩ rằng dù sao cũng đã như vậy rồi, thôi thì cứ diễn thử cho mấy cậu này nhìn xem, thật ra đây cũng không hẳn là diễn, ông ấy chỉ cần hỏi người khách có yêu cầu gì không, sau đó ông ấy xuống bếp nấu cơm thôi.
Đoạn đối thoại rất ngắn và đơn giản, giống như ở mấy quán ăn nhỏ vậy, sau khi Thôi Như Hải hiểu yêu cầu của người khách hàng, thì ông ấy xoay người đi vào bếp.
Dương Hi quan sát cách đạo diễn của Nhiêu Tiểu Chí, rất đơn giản giống như một bộ phim phóng sự bình dị, chuyện này có liên hệ với yêu cầu của Trương Hợp Hoan, cố gắng quay thật đơn sơ mộc mạc, theo phong cách cuộc sống ngày thường.
Đối với Thôi Như Hải, thì nấu ăn đơn giản hơn diễn kịch rất nhiều, bởi vì ông đã đọc kịch bản, nên biết người này là một thanh niên đang sa sút mất mát, đầu tiên ông ấy phải quên đây là đang diễn kịch, quên người thanh niên đó là Trương Hợp Hoan, đối diện với một thanh niên trẻ tuổi đang cô đơn buồn bã, ông ấy phải dùng một chén mì Dương Xuân để khiến dạ dày người khách này trở nên ấm áp, để chữa lành cõi lòng của người này, thật ra mỹ thực có thể cứu rỗi một người.
Thôi Như Hải loại bỏ những suy nghĩ trong lòng, tập trung làm một chén mì.
Dương Hi hỗ trợ chuyển máy quay, Nhiêu Tiểu Chí phụ trách chỉ đạo ở hiện trường, quay một bộ phim dùng ngoại cảnh trong nhà như vậy không cần nhiều nhân viên công tác, khi camera được quay gần, bọn họ nhìn thấy ánh mắt chăm chú và thái độ nghiêm túc của Thôi Như Hải, thì lập tức hiểu ra vì sao Trương Hợp Hoan lại kiên trì sử dụng một diễn viên không chuyên đóng vai chính như vậy.
Thôi Như Hải không phải là một diễn viên chuyên nghiệp nhất, nhưng ông ấy là một đầu bếp chuyên nghiệp.
Mùi thơm bay khắp nơi, khi nhân viên công tác ở hiện trường ngửi thấy mùi thơm này, cả đám đều không nhịn mà chảy nước miếng, sau đó lập tức nuốt nước miếng ngược lại.
Thôi Như Hải mang một chén mì đã nấu xong đến trước mặt Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan ăn thử một ngụm, vẻ mặt của cậu lập tức thay đổi, ban đầu là yên lặng trầm mặc, sau đó cậu mỉm cười, dù đang cười nhưng vẫn rưng rưng nước mắt, cậu nức nở nói: "Chú à, tôi nếm được mùi vị rất quen thuộc, dường như Tiểu Vi trở về bên cạnh tôi vậy."
Thôi Như Hải nở nụ cười ấm áp: "Tôi tin rằng hai người sẽ có cơ hội gặp lại nhau."
Gương mặt Trương Hợp Hoan tràn ngập sự bi thương: "Rốt cuộc câu hẹn gặp lại có ý nghĩa gì? Là tạm biệt rồi hẹn gặp nhau ở lần tiếp theo, nhưng có bao nhiêu người không kịp nói lời hẹn gặp lại, thì đó đã là lần gặp mặt cuối cùng rồi."
"Suy nghĩ đơn giản một chút không tốt sao? Giống như chén mì trước mặt cậu, nó có thể chữa lành sự đói khát trong cậu, cho cậu sự ấm áp trong đêm thu, như vậy là đã đủ rồi."
"Tiểu Vi đã chết rồi…"
Những nhân viên công tác ở hiện trường không nhịn được mà rơi lệ, chèn ơi! Không phải chỉ diễn thử thôi sao? Sao giờ diễn thật rồi? Không phải nói kịch bản chữa lành sao? Sao giờ chuyển sang bi kịch rồi?
"Thật ra cái chết không đối lập với sự sống, mà là một phần tồn tại mãi mãi, cậu vẫn luôn nhớ đến chén mì Dương Xuân này, luôn nhớ những mặt tốt của cô ấy, tin tưởng cô ấy đang ở một nơi nào đó thầm lặng dõi theo cậu, hy vọng cậu sẽ tỉnh lại, hy vọng cậu sẽ vui vẻ."
Trương Hợp Hoan đã hoàn toàn nhập diễn, cậu rưng rưng buồn bả nói: "Tôi cô đơn quá!"
"Một người cô đơn cũng không sao, chỉ cần tình yêu luôn phát ra từ trái tim cậu, thì cuộc đời vẫn có thể cứu rỗi được, dù rằng không thể ở bên cô gái ấy cả đời."
Thôi Như Hải cũng hoàn toàn hòa hợp với nhân vật này, ông ấy không diễn, ở trong mắt đạo diễn thì cách diễn của ông ấy thuộc dạng cao cấp nhất.
Nhiêu Tiểu Chí và Dương Hi có xúc động muốn quỳ lạy Trương Hợp Hoan, mẹ nó, khó trách người ta trẻ tuổi như vậy đã trở thành ông chủ, còn khiến Tân Tinh Vực trở nên trâu bò như vậy, đây mới gọi là đại thần, chỉ tùy tiện viết một cái kịch bản thì đã có tiêu chuẩn đứng đầu trong giới, bàn về chuyện lừa tình, bàn về chuyện ngầu lòi, đúng là không ai so được với cậu.
Trước kia có lẽ Trương Hợp Hoan sẽ không thể nhập về “Quán ăn đêm” như vậy, nhưng bây giờ đã khác, cậu có năng lực sáng tạo cấp ba, chỉ cần cậu cải biên kịch bản một chút là có thể nâng cấp bậc kịch bản lên một tầng cao mới, đây là Plus mà cậu chế tạo cho “Quán ăn đêm”, mang những triết lý nhân sinh của Murakami Haruki vào trong tác phẩm.
“Lúc cảm thấy cô đơn, hãy ăn một bát mì Dương Xuân ấm áp nhé.”
Việc quay phim trong ngày đã hoàn thành, đến khi quay phim xong Thôi Như Hải vẫn cứ nghĩ rằng bản thân đang diễn thử, trong suốt quá trình quay phim, tâm trạng của ông ấy vẫn luôn cảm thấy ấm áp và xúc động, Thôi Như Hải phát hiện ra rằng chương trình này chính là thứ mà ông ấy tìm kiếm bấy lâu, để có thể thông qua những nguyên liệu nấu ăn mà chữa lành tâm bệnh, đây là đỉnh cao mà đầu bếp luôn hướng đến.