Trong lòng Thôi Như Hải tràn đầy một khát vọng mãnh liệt, không được, ông phải diễn bộ phim này, đây không phải là diễn kịch, đây là những trải nghiệm cuộc đời, đến khi nào ông ấy về hưu, ông ấy sẽ mở một cửa hàng nhỏ, mỗi ngày trôi qua ông ấy tán gẫu với khách hàng, dùng ẩm thực chữa trị nỗi cô đơn trong lòng của bọn họ.
Hiện tại Thôi Như Hải đang lo lắng bản thân sẽ không qua được buổi diễn thử này, nên lặng lẽ đến hỏi Nhiêu Tiểu Chí: “Đạo diễn Nhiêu, cậu thấy biểu hiện của tôi như thế nào? Có được không?”
Nhiêu Tiểu Chí nói: “Biểu hiện của chú không tệ, nhưng kết quả cuối cùng có dùng chú hay không, phải do ông chủ quyết định, hay là chú đến hỏi tổng giám đốc Trương đi.”
Trương Hợp Hoan cởi trang phục ra, thì nhìn thấy Thôi Như Hải vẫn mặc đồ diễn đứng trong phòng bếp của studio bận việc trên tay, trong lòng cậu cười thầm, đại sư Thôi đúng là đã nhập diễn: “Đại sư Thôi, chú đi cởi trang phục ra đi.”
Thôi Như Hải nói: “Không vội, bọn họ đều muốn ăn mì, để tôi làm vài bát mì cho bọn họ ăn.”
Dương Hi cười nói: “Hương vị mì vừa nãy cậu ăn, đã làm thức tỉnh con sâu trong bụng chúng tôi, vì vậy bọn tôi mới mặt dày nhờ đại sư Thôi làm thêm vài bát mì.”
Nhiêu Tiểu Chí nói: “Quay bộ phim này đúng là rất hưởng thụ, sau khi quay xong phần đầu chắc tôi sẽ tăng cân mất.”
Dương Hi vừa nghe xong thì có hơi lo lắng: “Vẫn chưa quyết định được đạo diễn sao?” Anh ta cũng muốn trở thành đạo diễn, nhưng mà anh phải làm đạo diễn quay phim của “Chuyến tàu định mệnh”, tuy rằng hiện tại anh ta vẫn chỉ là trợ thủ, đến cơ hội trở thành đạo diễn chính thức vẫn chưa có.
Trương Hợp Hoan nói: “Đây chỉ là series tuyển tập và mỗi người đều đó cơ hội đạo diễn nó. Sau này, nếu ai có thời gian rảnh thì đến đây. Mỗi tuần sẽ có một tập phim được phát sóng.”
Nhiêu Tiểu Chí nói: “ Bộ phim “Điện thoại” đã được chiếu vào tối hôm qua, sắp tới tôi có thời gian sẽ đến đây.”
Dương Hi nói: “Tôi cũng có thời gian.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi cũng mới viết xong kịch bản hai tập phim, nếu hai người đã có thời gian thì mỗi người chọn quay một tập đi.”
Thôi Như Hải nấu xong mì Dương Xuân, nhân viên công tác như tổ ong vây quanh ông, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, khiến cả đám người chảy khô cả nước miếng.
Thừa dịp bọn họ đang ăn mì, Thôi Như Hải đi đến trước mặt Trương Hợp Hoan hỏi: “Tiểu Trương, cậu thấy biểu hiện lúc nãy của tôi thế nào?”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Phần diễn của chú không tệ đâu.”
Thôi Như Hải lén thở phào một tiếng nhẹ nhỏ, như vậy có nghĩa ông ấy đã được thông qua.
“Lúc nãy tôi có suy nghĩ lại, nếu như chú không muốn diễn, tôi cũng không thể ép buộc chú được, hay là quên đi vậy.”
“Cái gì? Ai nói tôi không muốn diễn? Tôi diễn, tôi diễn mà!” Thôi Như Hải sốt ruột nói.
Trương Hợp Hoan nhịn không được nở nụ cười, Thôi Như Hải lúc này mới nhận ra bản thân mình bị thằng quỷ nhỏ này đùa giỡn, cười ha ha nói: “Chỉ cần truyền bá được văn hóa ẩm thực, tôi luôn luôn sẵn lòng bỏ ra một phần công sức đề làm được điều đó.”
“Về thù lao đóng phim…”
“Tôi không cần thù lao đóng phim, chúng ta có quan hệ gì chứ, tôi còn cần nhận tiền sao? Không những tôi không cần tiền, mà tất cả những nguyên liệu nấu ăn ở những tập tiếp theo đều do tôi chi ra.”
Nhiêu Tiểu Chí và Dương Hi đi đến hỏi: “Tổng giám đốc Trương, tập sau ăn cái gì?”
Buổi sáng ngày thứ hai Quách Khải Toàn đi đến trụ sở Qiyi Video, Quách Khải Ca vừa mới họp xong, thấy em trai đến thì tò mò hỏi: “Ái chà, tổng giám đốc Quách, ngọn gió nào đưa “ngài” đến đây vậy?”
Quách Khải Toàn đi đến nói: “Anh mới là tổng giám đốc Quách, em chỉ là em trai của tổng giám đốc Quách thôi.”
Quách Khải Ca hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Bộ phải có việc mới được đến thăm anh trai em à?”
Quách Khải Ca lắc đầu nói: “Dù em có rảnh rỗi cũng thà đi dỗ mấy cô gái chứ không thèm đến gặp anh.”
Quách Khải Toàn nở nụ cười nói: “Anh à, tuần sau “Chuyến tàu định mệnh” sẽ khởi động máy ở Thượng Hải, anh phải đến một chuyến nhé.”
Quách Khải Ca nói: “Thì ra là việc này à, gọi điện thoại nói với anh một tiếng là được rồi, em còn tự mình đến đây một chuyến à, đúng rồi, hiện tại em là tổng giám đốc điện ảnh Tân Tinh Vực mà.” Anh ta nhận ra chuyện gì đó, hỏi tiếp: “Có phải em lại thiếu tiền không? Dự toán của “Chuyến tàu định mệnh” xuất hiện chỗ sai gì à? Còn muốn thêm tiền đầu tư sao?”
“Anh cho rằng bên em giống Pony Films, vì muốn đưa bộ phim ra thị trường mà liều lĩnh dốc hết toàn lực sao, công ty chúng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra thị thường, với tổng đầu tư 300 triệu thì bộ phim này chắc chắn sẽ thành công.
Quách Khải Ca nói: “Anh nghe nói 80 triệu tiền đầu tư đã giao cho Kiều Thắng Thiên sao?”
Quách Khải Toàn gật đầu, lúc ban đầu Quách Khải Ca vốn định đưa ra một nửa.
Quách Khải Ca nói: “Bố cục mà Tiểu Trương sắp xếp đúng là rất tốt.”