Ngô Vũ Thâm hợp tác với ông ta cũng không phải lần đầu tiên, không nhịn được lên tiếng: “Thomson, sao bây giờ anh mới đến?”
Thomson trả lời: “John Woo, người khác không biết nhưng anh hẳn biết mà, Hollywood chúng tôi đều bắt đầu tính là làm việc từ khi lên đường.”
Ngô Vũ Thâm không khỏi nhíu mày, thái độ của Thomson khiến ông ấy nhớ lại lúc hợp tác với Phát Tử. Trước khi “Xích Bích” bấm máy, Phát Tử đột nhiên đưa ra rất nhiều yêu cầu mới, chính là cái gọi là tuân theo tiêu chuẩn của Hollywood, cuối cùng hai người chia tay chẳng mấy vui vẻ. Nếu không phải Vĩ Tử đến giúp đỡ, lần đó Ngô Vũ Thâm sẽ lún xuống vũng bùn khó mà xoay mình được, thế nên từ đó đến nay ông ấy chưa từng hợp tác lại với Phát Tử nữa.
Thomson lại lấy tiêu chuẩn của Hollywood ra để đối phó mình, Ngô Vũ Thâm thở dài: “Tôi nói đúng 8 giờ bấm máy.”
“John Woo, anh không nói rõ ràng mà.”
Ngô Vũ Thâm quyết định dàn xếp ổn thỏa, nếu như tiếp tục xoắn xuýt vào chuyện này, e rằng tiến độ quay phim sẽ tiếp tục trì hoãn: “Vậy lần sau...”
Trương Hợp Hoan đi tới, đi bên cạnh cậu là cố vấn pháp lý Tống Thế Minh mà cậu mới mời đến. Trương Hợp Hoan nháy mắt, Tống Thế Minh lập tức đưa một tờ giấy cho Thomson, cậu đến là có chuẩn bị trước, trên đó ghi tất cả tổn thất do vi phạm hợp đồng cho bên điện ảnh.
Thomson đọc lướt qua, không khỏi bật cười: “Gì đây? Muốn phạt tôi à?”
Tống Thế Minh nói: “Không phải muốn phạt ông, là dựa theo hợp đồng để tiến hành răn đe ông, đây cũng là cách làm của Hollywood các ông.”
Thomson khinh thường cười một tiếng, xé rách tờ giấy kia thành từng mảnh sau đó ném vào mặt Tống Thế Minh, Dương Hi ở bên cạnh đã cho quay lại toàn bộ quá trình.
Trương Hợp Hoan mở miệng: “Phách lối lắm, tôi không biết hành động của ông là đại diện cho cá nhân hay là đại diện cho công ty Sengema. Luật sư Tống, anh hãy liên hệ với công ty Sengema, nếu như ông ta đại diện cho công ty, vậy thì tôi sẽ đệ đơn kiện Sengema.”
Thomson đáp trả: “Tôi thấy các cậu không muốn quay xong bộ phim rồi thì phải, loại thái độ này hoàn toàn không có cách nào hợp tác được.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Ý của ông là muốn hủy bỏ hợp đồng ư?” Cậu nhìn sang Tống Thế Minh mở lời: “Thế Minh, nếu như hủy hợp đồng, bọn họ cần phải bồi thường cho chúng ta bao nhiêu tiền?”
Tống Thế Minh trả lời: “Để tôi xem hợp đồng.”
Thomson đi về phía Trương Hợp Hoan và nhìn chòng chọc vào cậu. Trương Hợp Hoan cất tiếng: “Dựa theo quy định của phim trường, xả rác bậy bạ phải đền bù bao nhiêu?”
Dương Hi trả lời: “Mười nghìn đô la Mỹ!” Anh ấy nói tiếng Anh, đây là quy định nội bộ mà công ty vừa mới ban hành, đặc biệt nhằm vào đội ngũ Hollywood.
Thomson phẫn nộ nhìn Trương Hợp Hoan nói: “Cậu đang dọa dẫm tôi sao? Fuck you!”
Trương Hợp Hoan đáp trả: “Dựa vào luật pháp của nước chúng ta, nhục mạ người khác ở nơi công cộng cần phải xử lý như thế nào?”
“Xử phạt phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của tình huống, tình huống nghiêm trọng thì người đó có thể bị giam giữ ba ngày trở lên và không quá bảy ngày.” Tống Thế Minh dùng tiếng Anh trả lời lại, chính là nói cho đám người nước ngoài này nghe thấy.
Thomson lớn tiếng cười ha hả: “Dọa tôi à? Tôi là công dân nước ngoài.”
“Công dân nước ngoài thì sao? Ông cũng nên hiểu rõ mình đang đứng trên lãnh thổ của ai, ông dám chửi người thì tôi cũng dám báo cảnh sát bắt ông.”
Thomson là người có tính tình nóng nảy, ông ta vươn tay túm lấy cổ áo của Trương Hợp Hoan, lúc trông thấy sắp bắt được Trương Hợp Hoan thì đột nhiên cậu ngửa đầu ngã xuống.
Dương Hi mở lời: “Đánh người rồi, đánh người rồi!”
Thomson thấy Trương Hợp Hoan ngã trên mặt đất không nhúc nhích, lúc này mới nhận ra bản thân gây ra rắc rối lớn rồi, vừa gãi đầu vừa nói: “Tôi không có, tôi không làm, là cậu ta tự ngã xuống.”
Dương Hi đắc chí cười lên tiếng: “Ông đi mà giải thích với cảnh sát.”
Cuối cùng đám người nước ngoài này mới nhận ra bản thân đang đứng trên lãnh thổ của ai, Ngô Vũ Thâm muốn giảng hòa vì ông ấy không muốn hai bên ầm ĩ quá lớn. Dù sao thì bộ phim còn phải tiếp tục quay, hơn nữa vừa rồi Trương Hợp Hoan rõ ràng đang giả vờ, Thomson vốn dĩ không chạm vào cậu ấy.
Thế nhưng ở đây Ngô Vũ Thâm nói không tính, Tân Tinh Vực đã báo cảnh sát, đồn cảnh sát trong khu vực nghe nói người nước ngoài đánh người, còn đánh ông chủ của Tân Tinh Vực thì lập tức đến ngay, bởi vì chuyện này liên quan đến nước ngoài, lại kinh động đến Lãnh sự quán.
Hôm nay chắc chắn không thể tiến hành quay phim được rồi, Thomson giải thích đi giải thích lại rằng mình không đánh người, thế nhưng Dương Hi đã quay lại toàn bộ quá trình, hành vi phách lối của Thomson đã khiến mọi người phẫn nộ.
Trương Hợp Hoan bảo người gửi đoạn video này cho công ty Sengema, cậu muốn làm lớn chuyện này, mượn việc này để ra oai phủ đầu đối phương.