Luật sư đại diện mà Trương Hợp Hoan mời đến cũng là luật sư đứng đầu của Hoa Kỳ, trụ sở chính của Sengema thấy trận này cũng biết lần này đã chọc phải phiền phức rồi. Mặc dù bọn họ đã nghe nói “Chuyến tàu định mệnh” đổi hãng phim, nhưng bọn họ cho rằng chỉ cần là công ty của Trung Quốc nói chung thì đều như nhau, dùng hiệu ứng đặc biệt trung bình qua loa một chút thì đối phương còn phải cung phụng bọn họ như thần linh, suy cho cùng không có Hollywood thì bọn họ không chơi được hiệu ứng đặc biệt.
Thế nhưng lần này không phải vấn đề kỹ thuật, mà liên quan đến vấn đề pháp luật, thậm chí đối phương đã nâng lên cấp độ ngoại giao, Sengema đương nhiên không chịu thừa nhận Thomson đại diện cho công ty, tuy rằng con hàng này là phó tổng giám đốc của công ty, nhưng gặp phải rắc rối thì thứ nên đẩy ra ngoài vẫn nên dứt khoát đẩy ra.
Chủ nghĩa đế quốc Mỹ đều là con hổ giấy, Thomson cũng là người miệng hùm gan sứa. Thật ra thì lúc cảnh sát của đồn vừa xuất hiện, ông ta đã sợ hãi rồi, ban đầu ông ta trông cậy vào công ty có thể ra mặt giúp mình, nhưng mà công ty bên kia lại đề xuất rằng ông ta nên mau chóng xin lỗi bên A. Hiện tại, bên A người ta không những muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của ông ta, mà còn đòi công ty bồi thường. Nếu như không thể xin bên A tha thứ, công ty Sengema cũng có khả năng phải đối mặt với khoản bồi thường kếch xù, công ty cũng sẽ không tha cho ông ta.
Thomson thật sự sợ rồi, ông ta tìm Ngô Vũ Thâm nói đỡ, bày tỏ mình sẵn sàng nói xin lỗi với Trương Hợp Hoan, có thể trả hết chi phí thuốc men cho cậu.
Thật ra, Ngô Vũ Thâm đã thấy đám người Sengema này chướng mắt từ lâu rồi, chẳng qua là vướng phải việc quay phim nên ông ấy không nói rõ. Nếu giờ đây Trương Hợp Hoan đã muốn lợi dụng vấn đề này, ông ấy tất nhiên phải phối hợp rồi. Ngô Vũ Thâm nói với Thomson rằng bản thân cũng không giúp được, Trương Hợp Hoan là ông chủ của Tân Tinh Vực, người ta có tiền, nhiều tiền đến mức đủ để mua đứt công ty Sengema của bọn họ, theo như ông ấy biết, lần này Trương Hợp Hoan liều mạng phá vỡ quan hệ hợp tác cũng phải tranh chấp việc này đến cùng.
Thomson không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt đi thăm Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan thật sự vào bệnh viện ở, dù sao thì mấy ngày rồi cậu chưa kiểm tra sức khoẻ rồi, vừa khéo đến kiểm tra toàn diện luôn.
Thomson xách giỏ trái cây và hoa tươi gõ cửa bước vào, An Nhiên đang ngồi bên giường trò chuyện với cậu. Cô vừa nhìn thấy ông ta tiến vào thì hung hăng trợn mắt lườm ông ta, Thomson cúi đầu: “Cậu Trương.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Yo, đây chẳng phải là Thomson sao? Mau mời vào.”
An Nhiên nháy nháy mắt với cậu, xách túi lên đi trước.
Thomson đặt giỏ trái cây và hoa xuống: “Cậu Trương, cậu cảm thấy khá hơn chút nào không?” Trong lòng ông ta lại cực kỳ bực bội, tôi vốn dĩ không đụng vào cậu, kỹ năng diễn xuất của cậu quá tốt, kỹ thuật như vậy nên giật giải Oscar mới đúng.
Thế nhưng ông ta không thể không chịu thua, bản lĩnh của mình không bằng người ta, đối phương chính là dùng phép khích tướng để kích thích mình, bản thân không kiểm soát được cảm xúc mà ra tay. Mặc dù ông ta không muốn đánh người, nhưng mà người khác đều cho rằng ông ta đánh rồi, điều khó chịu chính là hiện trường đều là người của Trương Hợp Hoan, tất cả mọi người đều giúp cậu ta ngụy tạo lời khai.
Cuối cùng Thomson cũng hiểu được cái gì gọi là phép vua thua lệ làng, Trương Hợp Hoan này khó đối phó, cậu ta làm việc hoàn toàn cũng không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Trương Hợp Hoan nói: “Tốt hơn rồi, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Thomson đi đến trước giường bệnh, cúi đầu thật thấp với Trương Hợp Hoan.
“Đừng như thế, làm như thể từ biệt xác chết vậy.”
Thomson lên tiếng: “Cậu Trương, thật xin lỗi, tôi sai rồi!”
“Ông sai ở chỗ nào?”
“Tôi, tôi không nên...” Thomson vốn muốn nói tôi không nên đánh cậu, nhưng lời đến khóe môi lại không thốt ra khỏi miệng được, rõ ràng bản thân không đánh cậu ta, là cậu ta vu oan cho mình mới đúng.
Trương Hợp Hoan cầm tờ báo lên, không chịu nói phải không? Đừng trách ông đây không cho ông cơ hội.
Thomson mở miệng: “Tôi không nên đến trễ, thái độ của tôi cũng rất tệ, tôi không nên xả rác bừa bãi.”
Trương Hợp Hoan trả lời: “Ông có biết các ông đã khiến đoàn làm phim tổn thất bao nhiêu không? Biết đoàn làm phim chúng tôi ngừng quay một ngày sẽ thiệt hại bao nhiêu tiền không?”
Thomson gật gật đầu: “Tôi đã thảo luận với công ty rồi, chúng tôi sẽ bồi thường tổn thất về phương diện này.”
Trương Hợp Hoan cất lời: “Đây là xong rồi à?”
Thomson gật đầu, trong lòng lại nói giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, cậu còn muốn thế nào nữa?
Trương Hợp Hoan nói: “Ông mắng chửi tôi ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn đánh tôi, tôi không cần thể diện nữa sao? Ông có biết Tân Tinh Vực là một công ty như thế nào không, ông có biết địa vị của nó trong ngành hay không? Mọi người đều nói tôi bị một ông già nước ngoài đánh, sau này mặt mũi của tôi biết để vào đâu đây?”