Chương Nhất Mưu rất bất đắc dĩ, ông ấy đã ký hợp đồng với Hoan Thị, vốn định muốn có được sự tự do sáng tạo mà New Pictures không thể mang lại cho mình, nhưng giờ ông ấy nhận ra rằng thế giới này giống như quạ đen, Hoan Thị không tốt hơn nhiều so với New Pictures.
Sau bữa ăn, Chương Nhất Mưu chủ động nói chuyện với Trương Hợp Hoan về kịch bản của “Vạn Lý Trường Thành”. Trương Hợp Hoan nói với ông ấy rằng cậu đã giúp đỡ chỉnh sửa kịch bản thành một phiên bản mới, sau đó giao nó cho nhà đầu tư, nhưng cậu không biết có được thông qua hay không.
Chương Nhất Mưu bảo cậu gửi cho ông ấy kịch bản để ông ấy xem thử, nhưng cho đến nay ông ấy chưa bao giờ nghe Hoan Thị nói gì về nó.
Kỳ thực chuyện này không liên quan gì đến Hoan Thị, Trương Hợp Hoan cũng sẽ không hợp tác với Hoàn Thị nữa, sở dĩ hỗ trợ cải biên là vì Tiết Xuân Hoa.
Quá trình truy đuổi ở nước ngoài của Kiều Thắng Nam rất thành công, Nhạc Khai Sơn đã bị bắt và bị đưa ra trước công lý. Nhạc Khai Sơn hiện đang bị giam giữ vì nhiều tội danh, cảnh sát đang thẩm vấn ông ta.
Lần này là Kiều Thắng Nam chủ động hỏi Trương Hợp Hoan.
Đến nơi ở mới mua của Kiều Thắng Nam, Trương Hợp Hoan không ngờ rằng đó lại là khuôn viên Nam Giang. Sau vụ án mạng của Lạc Thanh Dương, giá nhà đất của khuôn viên Nam Giang cũng hạ xuống thấp bằng với mức giá lúc mới mở cửa, Kiều Thắng Nam thích môi trường và cơ sở vật chất hỗ trợ đây. Bản thân cô là cảnh sát hình sự, sẽ không quá đắn đo về những thứ này này như những người khác, vì vậy cô đã mua một căn ở đây.
Người thừa kế căn hộ của Lạc Thanh Dương vốn là An Nhiên, nhưng giờ nó bị bỏ trống.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy bàn đồ ăn có hơi kinh ngạc: "Em biết nấu ăn sao?"
Kiều Thắng Nam nói: "Lần này em ra nước ngoài truy bắt, em đã ẩn nấp trong khách sạn với tư cách là một đầu bếp thực tập trong một tháng, nhiều ít gì em cũng đã học được một ít tay nghề, anh nếm thử đi.”
Trương Hợp Hoan ngồi xuống, cậu nhìn Kiều Thắng Nam, ánh nắng mặt trời ở Đông Nam Á có hơi gay gắt, làn da của cô đã chuyển sang màu lúa mạch, nhưng như vậy trông cô còn khỏe mạnh hơn.
"Đừng nhìn em, anh ăn đi!"
Trương Hợp Hoan nếm thử món bít tết do Kiều Thắng Nam tự nấu và khen ngợi: "Thịt bò này rất ngon, Wagyu A5 đúng không?"
Kiều Thắng Nam trừng mắt với cậu: "Wagyu Long Giang trong nước, chất lượng rất tốt, phải không nào?"
Trương Hợp Hoan gật đầu lia lịa.
Kiều Thắng Nam hỏi: "Nguyên liệu ngon nên dù em có nấu như thế nào cũng ngon, phải không?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Em không thể nói như vậy, kỹ năng nấu nướng cũng rất quan trọng, dù cho nguyên liệu có chất lượng như thế nào nhưng nếu đầu bếp không giỏi thì sẽ làm nó hỏng."
Trên mặt Kiều Thắng Nam lộ ra nụ cười, nói: "Cũng đúng."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, Trương Hợp Hoan nói: "Trong mắt anh, em chính là bò bít tết ngon nhất."
Kiều Thắng Nam giơ dao lên: "Tin em chọc chết anh không!"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Anh không tin, anh tin rằng cảnh sát nhân dân sẽ không vi phạm pháp luật."
Kiều Thắng Nam nghĩ thầm: "Ý tứ của Trương Hợp Hoan là cô mới là bít tết ngon nhất, vì vậy cô là đầu bếp giỏi nhất, chứ không phải cậu muốn chiên cô?" Trời ạ, tại sao cô lại nghĩ như vậy? Sau khi thông suốt, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Thắng Nam đỏ bừng lan đến tận tai.
Trương Hợp Hoan nhận thấy sự thay đổi trên vẻ mặt của cô: "Sao em lại đỏ mặt?"
Kiều Thắng Nam nói: “Nào có?” Cô vô thức sờ lên khuôn mặt mình, không rõ có đỏ hay không nữa, nhưng khá nóng.
"Em không thể đỏ mặt được, bây giờ em rất rám nắng."
"Lần này có suôn sẻ không?"
Kiều Thắng Nam gật gật đầu.
"Em đã bắt được Nhạc Khai Sơn?"
"Bắt được rồi, đang thẩm vấn."
Trương Hợp Hoan biết Kiều Thắng Nam sẽ không tiết lộ quá nhiều về công việc của cô với cậu, cậu cũng không muốn làm cô khó xử, vì vậy cậu không hỏi nữa. Cậu nhớ lại chủ đề trước đó giữa họ: "Khi nào em tính từ chức?"
“Cái gì?” Kiều Thắng Nam sửng sốt một chút, sau đó nhận ra rằng Trương Hợp Hoan lại nhắc đến vấn đề cũ. Cô uống một ngụm rượu vang rồi im lặng, qua một lúc lâu cô mới nói: “Không phải chúng ta đã thỏa thuận rằng chờ vụ án này kết thúc thì mới tính đến chuyện công việc của em sao?”
"Sao em lại lật lọng? Chẳng phải hồi đó em đã hứa với anh rồi sao?"
Kiều Thắng Nam đứng dậy rời đi.
Khi cô đi về phía nhà bếp, Trương Hợp Hoan đứng lễn chặn đường: "Thắng Nam, chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu, chờ khi em trở về thì sẽ không làm cảnh sát nữa."
"Nhưng em nhớ mình không hề nói là sẽ không làm cảnh sát nữa. Em nói sẽ chuyển công tác sau khi vụ này kết thúc."
"Không phải chuyển công tác là không làm cảnh sát nữa sao? Tại sao em lại nuốt lời?"
“Năng lực lý giải của anh có vấn đề à, tránh ra!”
"Không được!"
Kiều Thắng Nam nói: "Nếu anh không tránh ra, em sẽ không khách sáo với anh."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Anh muốn xem em không khách sáo với anh như thế nào."