Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1395 - Chương 1395: Ăn Tết (1)

Chương 1395: Ăn Tết (1) Chương 1395: Ăn Tết (1)

Kiều Thắng Nam đột nhiên ra tay, cố gắng khống chế Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cậu nắm lấy cổ tay cô và vặn trái tay của cô, Kiều Thắng Nam kêu lên một tiếng yêu kiều, bị cậu ôm vào lòng.

"Buông ra!"

"Không buông! Trừ khi em hứa với anh sẽ không làm cảnh sát hình sự nữa.”

“Anh còn biết em là cảnh sát hình sự à? Lưu manh nhà anh!”

Vào ngày hai mươi chín, Trương Hợp Hoan và An Nhiên cùng nhau trở về Thâm Quyến. Trương Hợp Hoan rất muốn mẹ đến Nam Giang đón năm mới nhưng lại bị mẹ từ chối.

Liễu Vân Tư không muốn đến Nam Giang, cô ấy nghĩ rằng nếu ở cùng một thành phố thì cô ấy khi đến đó cô ấy chắc chắn sẽ đụng mặt Trương Gia Thành. Mặc dù đã ly hôn nhiều năm rồi, ngoài miệng cô ấy nói rằng đã buông tay nhưng trong lòng cô ấy vẫn chưa thật sự buông bỏ. Con cái đều đã lớn, cô ấy không muốn làm chúng khó xử nữa.

Ngày kết hôn của cô con gái lớn Trương Hợp Hân đã được ấn định, cô sẽ gả cho Lưu Hải Dư vào tháng ba. Cô con gái nhỏ Trương Hợp Nguyệt hiện đang học đại học và cũng đã có bạn trai. Liễu Vân Tư rất tự hào về con trai mình, bây giờ sự nghiệp của cậu hô mưa gọi gió, cuộc sống ở nhà ngày càng tốt đẹp hơn tất cả đều là nhờ vào cậu.

Nhưng Liễu Vân Tư không phải là không có chuyện gì để lo lắng. Chuyện là con trai của cô ấy quá tốt, có quá nhiều cô gái xung quanh cậu, vì vậy cô lo lắng con trai sẽ bất ổn.

Năm nay, Trương Hợp Hoan đề nghị Sở Thất Nguyệt trở về ăn Tết cùng với cậu, nhưng Sở Thất Nguyệt lại quay trở lại Châu Âu.

Lần này Trương Hợp Hoan trở về cùng với An Nhiên.

Vì thế Liễu Vân Tư có hơi lo lắng về chuyện này, cô ấy không nhịn được thở ngắn than dài khi trò chuyện với con gái lớn của mình.

Thấy mẹ như vậy, Trương Hợp Hân không khỏi bật cười: “Mẹ, con thấy số mẹ đúng là số phải nhọc lòng rồi. Trước đây Hoan Tử không có tiền đồ, cuộc sống của chúng ta không tốt, mẹ cả ngày thở ngắn than dài. Hiện tại chúng ta sống rất tốt nhưng mẹ vẫn phát sầu. Con vẫn không hiểu, sự nghiệp của Hoan Tử lớn mạnh như vậy mà mẹ còn lo lắng cái gì?"

Liễu Vân Tư nói: "Đúng là em trai con thật sự có năng lực, nhưng nó không dự tính chuyện tình cảm của bản thân mình. Rốt cuộc bạn gái của nó là ai? Có rất nhiều cô gái xung quanh nó, rất khó để xác định được nó đang hẹn hò với với ai. Nếu tương lai nó kết hôn với một trong số đó thì không phải đang hại những cô gái khác à, đều là những cô gái tốt, chúng ta không thể làm như vậy."

Trương Hợp Hân nói: “Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp, nó không lo thì thôi mẹ đi theo phát sầu cái gì chứ?”

"Mẹ có thể không lo lắng sao? Bây giờ là chế độ một vợ một chồng, giờ đâu phải thời cổ đại cho phép tam thê tứ thiếp, nó làm như vậy là không đúng, như vậy là vô trách nhiệm. Thượng bất chính hạ tắc loạn, chuyện này là nó học được từ người bố cặn bã của nó."

Trương Hợp Hân có hơi không nói nên lời, dù sao bây giờ lỗi lầm của con cái đều có thể đổ lỗi lên đầu người bố già của cô. Hiện tại cô đã có thể nhìn nhận vấn đề một cách công bằng, nguyên nhân không chỉ là do người bố già của cô, nếu lúc trước mẹ cô khoan dung hơn một chút thì có lẽ gia đình này đã không tan vỡ.

"Mẹ, mẹ cảm thấy ai là người thông minh nhất trong gia đình chúng ta?"

Liễu Vân Tư suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần suy nghĩ, chắc chắn là em trai của con."

"Vậy thì mẹ còn lo cái gì? Nó thông minh như vậy, chuyện của nó thì nó nhất định có biện pháp giải quyết, chúng ta nhọc lòng vì nó cũng vô dụng. Chúng ta chỉ cần làm tốt đạo đãi khách, mặc kệ nó mang về ai, chúng ta đều phải chiêu đãi nhiệt tình. Đó là vấn đề của riêng nó, chúng ta không giúp được cũng không lo lắng được.”

Liễu Vân Tư nói: "Con chỉ đang trốn tránh trách nhiệm, con đã quên lúc trước em trai con đã giúp con như thế nào rồi à?"

Trương Hợp Hân nói: “Con muốn lo lắng cho nó, nhưng Hoan tử sẽ để cho con quản chuyện của nó sao? Con không quản được mà mẹ cũng không thể quản được.”

Liễu Vân Tư nói: "Không được, khi nó trở về mẹ phải hỏi nó một chút. Mẹ cần nó cho mẹ một lời giải thích, không thể tiếp tục lộn xộn như vậy được."

Trương Hợp Hân hiểu rõ mẹ mình, cô đứng dậy đi xem Lưu Hải Dư nấu ăn.

Lưu Hải Dư nghe Trương Hợp Hân nói xong, nhỏ giọng nói: "Chuyện của gia đình em anh vốn không nên nhúng tay vào, nhưng chuyện này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái anh cho nên anh phải nói. Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, nhưng nói đến vấn đề tình cảm thì nó có hơi khốn nạn.”

Trương Hợp Hân căm tức nhìn Lưu Hải Dư : "Anh mới khốn nạn!"

Lưu Hải Dư cười và nói: "Anh là kẻ khốn nạn, anh là kẻ khốn nạn, được chưa! Cả đời này của anh chỉ ‘khốn nạn’ với một mình em.”

"Ông Lưu, có phải đàn ông các anh đều như vậy phải không?"

Bình Luận (0)
Comment