Trương Hợp Hoan nói: "Sinh lão bệnh tử vốn chính là chuyện đương nhiên, ông cứ thế kết luận là do tôi?"
Trương Phú Hâm nói: "Tôi không dám kết luận, cho nên ngay lúc đầu tôi cũng không ra tay với cậu, nhưng sau này phát hiện, vận thế của cậu càng vượng, giá trị tính mạng của tôi hạ xuống càng nhanh, nếu như cứ tùy ý để tình huống này phát triển tiếp, tôi không thể sống qua được năm nay."
Hiện giờ Trương Hợp Hoan đã có chút hiểu được, nếu như tình huống Trương Phú Hâm nói là thật, ông ấy đối phó với mình cũng coi là xuất quân có lý do: "Cho nên ông nghĩ trăm phương ngàn kế đưa tôi vào tù, thay đổi vận khí của tôi, qua đó để đạt được mục đích đổi vận?"
Trương Phú Hâm cười khổ: "Không có ai chê mạng của mình dài, nhất là nhân sĩ thành công giống tôi."
Trương Hợp Hoan nói: "Nói theo một ý nghĩa nào đó, ông là hung thủ mưu sát ông nội của tôi."
Trương Phú Hâm hỏi ngược lại: "Tôi mưu sát Trương Phú Giang, vậy cậu thì sao? Cậu xuất hiện có phải là mưu sát chính mình không?"
Trương Hợp Hoan muốn nói tôi và ông không giống nhau, tôi vốn là chính mình, mà ông không phải Trương Phú Giang, ánh mắt chuyển qua Trương Gia Long bên cạnh, nói: "Ông ta là con ruột của ông, nếu như bố tôi có chuyện gì, tôi cam đoan kết cục của ông ta, không, còn có tất cả con cái ruột thịt của ông đều sẽ cực kỳ bi thảm."
Trương Phú Hâm nói: "Cậu có phát hiện không, từ khi cậu xuất hiện, vận mệnh của người bên cạnh cậu đều thay đổi theo cậu, đều đang từ từ tốt lên?"
Trước đây Trương Hợp Hoan không để ý đến chuyện này, được ông ấy nhắc nhở mới phát hiện quả là thế.
Trương Phú Hâm nói: "Tôi vừa vặn trái ngược với cậu."
Trương Hợp Hoan nói: "Vì vậy, ông nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết?" Hiển nhiên Trương Phú Hâm đã coi mình thành tên đầu sỏ gây nên vận rủi của ông ấy, hận không thể giết cho thống khoái.
Trương Phú Hâm lắc đầu: "Quá muộn rồi, ngày mà cậu bị bắt, tấm thẻ kia của tôi đã biến mất, tôi bị hệ thống vứt bỏ rồi." Nét mặt của ông ấy tràn đầy ưu thương và tiếc nuối.
Trương Hợp Hoan nói: "Hệ thống cũng không phải vạn năng."
Trương Phú Hâm nói: "Cậu không hiểu, đây giống một trò chơi, tôi bị cưỡng chế đá ra khỏi trò chơi, chuyện này chứng minh vận khí của tôi thay đổi đột ngột không liên quan gì tới cậu, cậu và tôi đều chỉ là đối tượng bị hệ thống Centurion Mall thao túng thôi, mà tôi còn nghi ngờ ngoại trừ tôi và cậu, còn có người khác có vận mệnh giống như chúng ta ở trong thời không này, vận khí của tôi là bị những người khác cướp đoạt."
Trương Hợp Hoan nói: "Đương nhiên không liên quan gì tới tôi." Cậu cũng không thích Trương Phú Hâm dùng từ —— Thao túng, nếu như cuộc sống bây giờ đều bị hệ thống thao túng, vậy còn có ý nghĩa gì?
Trương Phú Hâm nói: "Mạng của tôi cũng không còn nhiều nữa, tên nhóc, tôi đồng ý với cậu, sẽ cho cậu một đáp án hợp lý."
Trương Hợp Hoan nói: "Ông đáng tin cỡ nào chứ?"
Trương Phú Hâm nói: "Lời nói của người sắp chết cũng hiền lành, cậu hẳn nên tin tưởng thành ý của tôi."
Trương Hợp Hoan chỉ vào Trương Gia Long bên cạnh, nói: "Nếu như ông coi trọng tính mạng của ông ta, vậy phải nhanh chóng thả bố tôi ra, rửa sạch hiềm nghi của tôi, trước mười hai giờ trưa mai, nếu như tôi không nhận được kết quả như mong muốn, ông cứ đợi đến nhặt xác cho ông ta đi."
Trương Phú Hâm nói: "Trên đời này, quả nhiên có nhân quả tuần hoàn, yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết tất cả."
Trương Hợp Hoan không đáp lời ông ta, mang Trương Phú Hâm rời khỏi phòng bệnh.
Tin tức Trương Hợp Hoan vượt ngục nhanh chóng truyền đến nội địa, chuyện Trương Gia Thành mất tích cũng không giấu diếm nổi nữa, Lưu Tuyết đi tới cục cảnh sát báo án.
Lưu Hải Dư cố tình đi tới Nam Giang, gặp được Kiều Thắng Nam vẫn đang trong trạng thái đình trệ.
Kiều Thắng Nam ủy thác bản án của Trương Gia Thành cho đồng nghiệp điều tra, nhưng vẫn không có bất cứ manh mối gì, bọn họ là cảnh sát, đều ý thức được rất có thể đã lành ít dữ nhiều.
Lưu Hải Dư nói: "Hoan Tử thật sự quá hồ đồ rồi, sao lại muốn vượt ngục, phải tin tưởng pháp luật chứ."
"Pháp luật chỉ nhìn vào chứng cứ, hiện tại anh ấy lại chỉ thiếu chứng cứ, chẳng lẽ cứ thế thành thật nhận tội đền tội, gánh tội danh rồi bị đi tù?"
Lưu Hải Dư hơi kinh ngạc nhìn Kiều Thắng Nam: "Đàn em, em thay đổi rồi!" Trước đây Kiều Thắng Nam coi trọng pháp luật công chính nhất, nhưng lời nói ra bây lại tràn đầy chất vấn với pháp luật.
Kiều Thắng Nam nói: "Thời gian tạm thời cách chức này, em đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ em nên thay đổi cách sống."
"Cũng tốt, một người con gái cũng không thể làm cảnh sát hình sự cả đời."
Kiều Thắng Nam cắn đôi môi anh đào, nếu như bây giờ Trương Hợp Hoan có thể bình an xuất hiện trước mặt mình, cô có thể lập tức đi từ chức, từ bỏ công việc cảnh sát hình sự, chỉ có sau khi mọi chuyện xảy ra thì mới biết được cái gì mới là quan trọng nhất với mình.