"Chuyện của bố vợ tôi chẳng lẽ thật sự không cách nào điều tra tiếp sao?"
"Chuyện có thể tra được thì chúng em đều tra xét hết rồi, đêm đó đã điều tra tình trạng của từng ngã tư rồi, nơi cuối cùng ông ấy xuất hiện là ở sân bay, chúng em cũng đã điều tra tất cả các chuyến bay trong ba ngày đó rồi, cũng không có hắn đăng ký ghi chép ông ấy đăng ký, đã tra xét trong ngoài sân bay nhiều lần, hẳn sẽ không bỏ sót bất cứ nơi hẻo lánh nào, hiện giờ, khả năng lớn nhất có thể là ông ấy bị người ta bắt cóc trong bãi đỗ xe sân bay."
Lưu Hải Dư nói: "Cũng không phải không có manh mối, tất cả những chiếc xe ra vào sân bay đều có ghi chép, tra từng chiếc một, chỉ cần có thể kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có kết quả mong muốn."
Kiều Thắng Nam nói: "Đàn anh, chuyện anh có thể nghĩ đến, chúng em đều đã nghĩ đến rồi, mọi người vẫn đang cùng nhau điều tra chuyện này, chỉ là, em cảm thấy, chuyện này anh cần chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Lưu Hải Dư khẽ gật đầu: "Anh hiểu, đúng rồi, chuyện điều tra Tân Tinh Vực bên kia có kết quả chưa?"
Kiều Thắng Nam nói: "Có kết quả rồi, Tân Tinh Vực không có bất cứ vấn đề gì, hiện giờ công ty đã khôi phục vận hành bình thường."
Lưu Hải Dư nói: "Công ty đã không có bất cứ vấn đề gì, chẳng phải chứng minh Hoan Tử cũng không có vấn đề sao?"
Kiều Thắng Nam nói: "Chuyện của anh ấy rất kỳ quái, hẳn là có người có ý định vu oan cho anh ấy, nhưng mà dù như thế nào thì anh ấy cũng không nên vượt ngục."
Lưu Hải Dư tỏ ý tán đồng, hành vi vượt ngục của Trương Hợp Hoan chỉ có thể khiến tình huống trở nên càng thêm phức tạp.
Điện thoại của Kiều Thắng Nam vang lên, cô nhìn màn hình một chút, nhận máy, điện thoại là do đồng nghiệp gọi tới, ngay lập tức thông báo cho cô một tin tức tốt, đã tìm được Trương Gia Thành, có người chủ động cung cấp manh mối, bọn họ tìm được Trương Gia Thành ở một cái bãi đỗ xe bỏ hoang, có thụ kinh sợ, nhưng thân thể không có vấn đề gì.
Đây chắc chắn là một tin tức tốt, Kiều Thắng Nam và Lưu Hải Dư ngay lập tức đi tới bệnh viện.
Trương Gia Thành vừa mới làm kiểm tra toàn thân xong, giờ đang ngồi trong phòng bệnh phối hợp điều tra với cảnh sát, cảnh sát cũng không lập tức thông báo cho người nhà của ông ấy.
Lưu Hải Dư nói rõ thân phận của mình, sau khi cảnh sát ghi chép xong mới gặp được Trương Gia Thành.
Mấy ngày không gặp, Trương Gia Thành đã tiều tụy hơn rất nhiều, mấy ngày bị người ta bắt cóc này, hai mắt ông bị che lại, không nhìn thấy gì, ngày nào cũng có người tới đưa một bữa cơm, tới giờ, Trương Gia Thành cũng chỉ cho rằng chỉ là một lần bắt cóc vì tiền, cũng không biết sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng còn đang lo lắng về bệnh tình của bố, ông túm tay Lưu Hải Dư, nói: "Tiểu Lưu, con nhanh nói với bọn họ một chút, thân thể bố không có vấn đề gì, bố của bố cũng sắp không xong rồi, bố phải nhanh chóng tới Tai O, Hoan Tử đã qua đó rồi."
Lưu Hải Dư vỗ mu bàn tay của ông, nói: "Bố yên tâm đi, ông Trương không có việc gì, bố cứ an tâm dưỡng bệnh đi, con đi xem tình hình một chút, thông báo cho mấy người dì chạy tới thăm bố."
"Bố không sao, bố thực sự không sao cả."
Trương Gia Thành giãy dụa muốn xuống giường.
"Chú à, chú bình tĩnh một chút." Kiều Thắng Nam ngăn cản.
Trương Gia Thành nói: "Sao chú tỉnh táo được, bố chú đang hấp hối, chú vốn phải bay qua gặp ông ấy lần cuối, thế nhưng mà" Ông nghẹn ngào, thậm chí không nói được thành lời.
Kiều Thắng Nam nói: "Nếu chú đã lo lắng như vậy, không bằng cứ gọi điện thoại cho ông ấy trước."
Lúc này, Trương Gia Thành mới bình tĩnh lại: "Đúng vậy, sao chú lại không nghĩ tới chứ, điện thoại, đưa điện thoại cho chú."
Lưu Hải Dư đưa điện thoại di động của mình tới, Trương Gia Thành nói: "Điện thoại di động của bố."
Lưu Hải Dư nói: "Đã mất rồi, phải làm lại lần nữa."
Trương Gia Thành nhận lấy điện thoại của anh ta, cũng không phải do ông ghét bỏ điện thoại di động của anh ta khó dùng, mà chỉ là lo gọi bằng số này thì ông cụ sẽ không nghe, thử thăm dò gọi tới, một lát sau, có người nghe điện thoại, đối phương là trợ lý của Trương Phú Hâm, nghe nói người gọi là Trương Gia Thành, kêu ông chờ một lát, chuyển điện thoại cho ông cụ.
"Gia Thành à, con khỏe chứ?" Giọng điệu của Trương Phú Hâm vẫn như thường.
Nghe thấy giọng của bố, Trương Gia Thành lập tức kích động rơi nước mắt: "Bố không sao ạ? Không sao thì tốt, không sao thì tốt."
Trương Phú Hâm nói: "Tên ngốc, sao bố có thể có chuyện chứ? Chỉ hơi mệt mỏi, ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì ổn hết rồi."
"Không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì con an tâm rồi."
Kiều Thắng Nam ở bên cạnh không nhịn được nói: "Chú hỏi ông ấy chút xem tình hình của Hợp Hoan thế nào rồi?" Cô cũng lo lắng cho người yêu, thậm chí quên mất Trương Gia Thành cũng không biết chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.