Trương Phú Hâm ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng cô, nói khẽ: "Không có việc gì thì cúp đi." Nói xong cũng đã cúp điện thoại.
Trương Gia Thành tin tưởng bố không có chuyện gì, lúc này mới yên lòng lại, chỉ là vừa rồi Kiều Thắng Nam có nhắc đến con trai, con trai rốt cuộc làm sao?
Lưu Hải Dư lo thân thể Trương Gia Thành suy yếu, không chịu nổi đả kích, lặng lẽ cho Kiều Thắng Nam một ánh mắt: "Đúng rồi, con đi liên lạc với Hoan Tử, để cậu ấy tới trước, có hai người tự nói với nhau."
Anh ta và Kiều Thắng Nam rời khỏi phòng bệnh, phàn nàn: "Em không nên nói đến chuyện của Hoan Tử."
"Sao lại không thể nói? Hoan Tử không phải con của ông ấy sao? Em cũng không tin tất cả những chuyện này, Trương Phú Hâm đều không biết?"
Lưu Hải Dư nói: "Chí ít mọi chuyện hiện tại đang phát triển theo hướng tốt, đã tìm được bố vợ anh, anh tin tưởng Hoan Tử là người hiền tự có thiên tướng."
Kiều Thắng Nam nói: "Rửa tiền, chứng cứ vô cùng xác thực, trừ phi Trương Gia Long phản cung, nếu không thì không thể nào, anh còn không nhìn rõ sao, tất cả đều là việc làm của Trương Gia Long, ông ta muốn độc chiếm tập đoàn Phú Hâm, đoán chừng đến bây giờ, Trương Phú Hâm cũng mơ màng, người có thể cứu Trương Hợp Hoan chỉ có ông ấy, anh có biết không?"
Lưu Hải Dư nói: "Thế nhưng mà"
"Không nhưng nhị gì hết, hiện giờ em lập tức đi tìm ông ấy, để ông ấy liên lạc lại với Trương Phú Giang, không thể đợi thêm nữa, mỗi giờ mỗi khắc, Trương Hợp Hoan đều ở trong nguy hiểm."
Lúc Kiều Thắng Nam chuẩn bị quay lại tìm Trương Gia Thành, điện thoại của Lưu Hải Dư vang lên, là số điện thoại nước ngoài, anh ta nhận máy: "Alo!"
"Anh rể, là em!"
"A!" Lưu Hải Dư vô cùng mừng rỡ, suýt chút nữa nói ra tên của Trương Hợp Hoan, anh ta nhìn hai bên phải trái một chút, cho Kiều Thắng Nam một ánh mắt.
"Em đang ở đâu? Em thật là hồ đồ mà!"
Kiều Thắng Nam nghe ra manh mối từ trong giọng nói của anh ta, đoán được người gọi điện thoại tám chín phần mười chính là Trương Hợp Hoan, hận không thể cướp điện thoại di động trong tay Lưu Hải Dư.
Trương Hợp Hoan nói: "Em còn đang ở Tai O, rất an toàn, mọi người không cần lo lắng cho em, mọi chuyện đã được giải quyết, đã có người cung cấp chứng cứ em vô tội, cảnh sát sẽ nhanh chóng huỷ bỏ đơn khởi tố với em."
"Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi." Lưu Hải Dư bỗng cảm thấy vui mừng.
Nhìn thấy Kiều Thắng Nam đứng cạnh không kiềm chế được biểu cảm, Lưu Hải Dư nói: "Thắng Nam đang ở bên cạnh anh."
Trương Hợp Hoan nói anh ta đưa điện thoại cho Kiều Thắng Nam.
Kiều Thắng Nam vẫn luôn rất kiên cường, thế nhưng khi trong ống nghe truyền đến giọng nói ấm áp của Trương Hợp Hoan, mũi lập tức chua xót, nước mắt chảy xuống ào ào, lo lắng suốt nhiều ngày nay cuối cùng cũng vỡ òa, cô quay mặt đi, lo để đàn anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Lưu Hải Dư biết điều đi ra nơi xa.
Trương Hợp Hoan cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Kiều Thắng Nam lúc này, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, anh không sao, có vị cảnh sát nhân dân em đây giám sát anh, anh sao dám làm chuyện vi phạm pháp luật, rối loạn kỷ cương, cho dù có lòng xấu thì cũng không có gan làm."
"Anh, anh thật sự không sao?"
"Không sao, chuyện của ông nội, lão tướng ra trận, một chọi hai, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng, có lẽ tầm thêm một chút thời gian nữa sẽ công bố."
“Lúc nào anh quay về?"
"Ngày mai."
"Vì sao?" Trương Gia Long khó hiểu nói.
Trương Phú Hâm nói: "Con đừng hỏi lý do, bố kêu con làm như thế nào, thì con cứ làm như thế, nói tóm lại, sau này Phú Hâm chính là do con làm chủ."
"Nhưng vì sao lại muốn bỏ qua cho mấy người Trương Gia Thành."
Trương Phú Hâm thở dài: "Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, làm chuyện gì cũng phải để lại chỗ trống, thật ra đây cũng là cân nhắc cho con, hiện giờ lời đồn ở bên ngoài nổi lên khắp nơi, có không ít người đều đang đồn con vì tiếp quản Phú Hâm mà tự tay đưa anh cả và cháu trai con vào ngục giam."
Trương Gia Long thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc thì bố cũng già rồi, làm việc bắt đầu nhân từ nương tay, ông ta cũng không nhớ những chuyện xảy ra sau khi mình bị thôi miên.
Trương Phú Hâm nói: "Con đi đi!"
Sau khi Trương Gia Long rời đi, Trương Phú Hâm lấy một tấm thẻ đen xám từ trong ngực ra, bởi vì đã qua nhiều năm, trên tấm thẻ kia có đầy vết xước, đây chính là thẻ Centurion Mall của ông ấy, hệ thống đã lâu không có phản ứng, Trương Phú Hâm lẩm bẩm nói: "Ngươi nhất định đang trông chừng ta đúng không?" Ông ấy vừa dứt lời thì tấm thẻ kia vỡ vụn thành bột mịn ngay trước mặt ông ấy, Trương Phú Hâm ngơ ngác nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, mặt xám như tro, ông ấy ý thức được mình đã đi đến cuối ở thế giới này.
Người đón Trương Gia Thịnh ra tù lại là Trương Hợp Hoan, hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười, Trương Gia Thịnh nói: "Cậu đã cứu tôi sao?"