Trương Hợp Hoan nói: "Vâng, dì là người hiền lành, ắt được trời phù hộ." Suýt chút nữa cậu đã nói phúc phận tựa trời cao, nhìn Phương Minh Như khởi tử hồi sinh, sau đó cậu liên tưởng đến lượng giá trị sinh mệnh của mình chông chênh như đi cáp treo, bây giờ lại trở về điểm xuất phát từ vạch đích một lần nữa.
Đối với Phương Minh Như, vận mệnh có thể thay đổi, nhưng đối với mình lại là không thể nghịch chuyển. Ông trời thật không công bằng, dựa vào đâu mà người khác may mắn còn mình thì bắt đầu số nhọ?
Phương Minh Như nói: "Ý của tôi là vận mệnh của An Nhiên xảy ra thay đổi, nếu như tối hôm qua con bé không đi ra ngoài, chỉ sợ người té lầu kia sẽ là con bé."
Nhờ sự nhắc nhở của Phương Minh Như, Trương Hợp Hoan chợt ý thức được bà ấy mới người thay đổi vận mệnh An Nhiên.
Trương Hợp Hoan nhìn vào mắt Phương Minh Như, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Phương Minh Như đã có linh cảm chuyện này từ trước? Chuyện bà ấy ra ngoài ăn cơm với An Nhiên không phải là ngẫu nhiên? Mà là cố tình?
Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải Phương Minh Như có biết năng lực tiên đoán hay sao? Không thể nào! nhưng nhớ tới sự thay đổi mới xảy ra gần đây của Phương Minh Như, từ một bệnh nhân ung thư não chắc chắn phải chết đã thay đổi số phận chỉ trong thời gian ngắn, không những thành công vượt qua kỳ hạn cuối cùng do bác sĩ dự đoán, mà sức khoẻ còn càng ngày càng tốt hơn, thậm chí có hi vọng chữa khỏi.
Ung thư não giai đoạn cuối cũng có thể trị khỏi? Đúng thật là kỳ tích y học.
Trương Hợp Hoan bắt đầu ý thức được, có lẽ sự xuất hiện của Phương Minh Như tối hôm qua không phải tình cờ.
Trương Hợp Hoan nói: "Thật ra dì mới là người thay đổi vận mệnh An Nhiên. "
Phương Minh Như nói: "Vô tình thôi, thật ra rất nhiều người thay đổi vận mệnh của người khác chỉ trong lúc vô tình. Cậu suy nghĩ kỹ lại xem mình đã thay đổi vận mệnh của bao nhiêu con người?"
Người đầu tiên Trương Hợp Hoan nghĩ đến là Sở Thất Nguyệt. Nếu như buổi tối đó Sở Thất Nguyệt không gặp mình, không phải đua xe với cậu, có lẽ tính mạng của cô ấy đã kết thúc trong buổi tối hôm đó.
Trương Hợp Hoan khiêm tốn trả lời: "Thay đổi thì chưa hẳn nhưng chắc chắn sẽ có một số ảnh hưởng."
Phương Minh Như nói: "Mặc dù cậu không thừa nhận, nhưng trong mắt của tôi đó là thay đổi. Không nói đâu xa, Thất Nguyệt cũng được cậu thay đổi vận mệnh. Nhưng tôi nghe nói thay đổi vận mệnh của người khác là đối nghịch với trời, sẽ khiến trời cao phật ý, cho nên bình thường sẽ gây bất lợi cho mình."
Trương Hợp Hoan nghe bà ấy nói vậy bèn cảm thấy hơi sợ hãi, nếu nói mình thay đổi vận mệnh của không ít người, bao gồm ba hồng nhan tri kỉ tình cảm thắm thiết với mình là Sở Thất Nguyệt, An Nhiên và Kiều Thắng Nam. Chưa kể người trong nhà lại càng không cần phải nói. Nếu như mình không đi vào thời không này, mẹ vẫn là một người vợ đầy u ám, chị gái vẫn đang gặp bạo lực gia đình, có khi em gái sẽ trở thành một đứa côn đồ. Còn cha, có lẽ vẫn sống với Lưu Tuyết, như chưa từng có dính dáng gì đến gia đình họ.
Bỏ qua không nói đến những người thân quanh mình, nhưng còn Hàn Mai Mai, Tần Hồng, La Bồi Hồng, Hứa Minh Phong, Tôn Thụ Lập... Những người này đều bị mình thay đổi vận mệnh dù nhiều dù ít. Chẳng lẽ họ gặp may mắn sẽ giảm vận nay của mình? Cho nên lượng giá trị sinh mệnh của mình mới có thể giảm mạnh? Nhưng tình trạng này chỉ mới xảy ra gần đây.
Trương Hợp Hoan hỏi: "Dì lo chuyện của An Nhiên sẽ ảnh hưởng đến dì sao?"
Phương Minh Như đáp: "Tôi chỉ nói vậy thôi, cũng không phải hối hận. Con bé còn trẻ như vậy, nếu như có thể cứu con bé, cho dù có bớt đi mấy phần vận may của tôi cũng đâu có xá gì? Khi cậu cứu Thất Nguyệt, phải chăng cũng không nghĩ đến sự đền đáp?"
Trương Hợp Hoan cười: "Thất Nguyệt biết chuyện dì gặp tôi không?"
Phương Minh Như lắc đầu nói: "Tôi cũng không nhất thiết phải báo cáo tất cả mọi chuyện với con bé, cậu cũng không nói chứ?"
Trương Hợp Hoan lắc đầu, cậu không nói với Sở Thất Nguyệt là vì không biết nói như thế nào. Mặc dù Sở Thất Nguyệt biết rõ quan hệ của cậu và An Nhiên, nhưng nếu nói rõ ràng thì thì chắc chắn cô sẽ không vui.
Phương Minh Như nói: "Chuyện của mấy đứa thì mấy đứa tự giải quyết đi. Đúng rồi, cậu có biết lần này Thất Nguyệt đi làm gì không?"
Trương Hợp Hoan nói: "Nghe nói là hợp tác với cảnh sát điều tra một vụ án đã qua."
Phương Minh Như gật đầu tiếp lời: "Vụ án giết Sở Quốc Lương."
Thật ra Trương Hợp Hoan đã tìm được một số dấu vết qua lại giữa Sở Quốc Lương và Trương Phú Hâm qua nhật ký của Trương Phú Hâm, cậu cũng nghi ngờ cái chết của Sở Quốc Lương có liên quan đến Trương Phú Hâm.
Nhưng nếu như tính theo tuổi tác thì có lẽ Trương Phú Hâm và Sở Quốc Lương không gặp nhau nhiều, hơn nữa lúc Sở Quốc Lương phát tài, tổng giám đốc tập đoàn Phú Hâm đã là Trương Gia Thịnh.