Trương Hợp Hoan trả lời thì không hay, mà không trả lời cũng không được. Vốn dĩ Phương Minh Như biết rõ còn cố hỏi, nếu như không lo lắng thì mình còn cuống cuồng chạy tới đây làm gì? Vào tối hôm qua, lúc thấy có người té lầu, hai chân cậu mềm nhũn vì sợ.
Trương Hợp Hoan khẽ gật đầu, trả lời cũng rất khéo léo: "Dù sao An Nhiên cũng là bạn bè tốt của cháu. "
Phương Minh Như nói: "Chúng nó cũng rộng lượng thật đấy."
Trương Hợp Hoan cười không đáp, đúng lúc này điện thoại vang lên, Phương Minh Như ra hiệu cho cậu cứ tự nhiên. Trương Hợp Hoan đứng dậy đến bên cửa sổ nghe.
Cuộc điện thoại này của Kiều Thắng Nam Đánh, cô nói với Trương Hợp Hoan rằng rạng sáng hôm nay phát hiện Nhạc Khai Sơn tự sát trong ngục, tin tức này khiến Trương Hợp Hoan hơi bất ngờ. Cậu nhớ lại lời Kim Yongseung nói tối hôm qua, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ông ta?
Thân phận của người té lầu chết từ phòng An Nhiên vào tối hôm qua đã được xác định, người đó là một sát thủ chuyên nghiệp, trên người anh ta gánh rất nhiều án mạng. Cảnh sát căn cứ vào tình trạng trước mắt để suy đoán tình hình sơ bộ chuyện này.
Có lẽ Nhạc Khai Sơn thuê tên sát thủ này nhằm có ý đồ xấu với An Nhiên, Thông qua việc điều tra camera giám sát của khách sạn đã xác định được quá trình tên sát thủ kia trộm thẻ phòng của nhân viên phục vụ đi vào phòng, nhưng trong camera giám sát không phát hiện có người nào khác đi vào phòng An Nhiên. Rốt cuộc tên sát thủ này rơi xuống bằng cách nào? Chẳng lẽ là anh ta tự nhảy xuống?
Cái chết của Nhạc Khai Sơn cũng lấy đi không ít bí mật. Điều này khiến Kiều Thắng Nam cảm thấy tiếc nuối, lúc đầu cô còn muốn điều tra sự thật về bản án của Nhạc Khai Sơn, đặt một dấu chấm trọn vẹn cho sự nghiệp cảnh sát hình sự của mình, nhưng bây giờ có lẽ không thể nữa rồi. Trương Hợp Hoan giúp cô nghĩ thoáng hơn, ít nhất tên phần tử phạm tội Nhạc Khai Sơn này đã nhận sự trừng phạt nên có.
Cậu trở lại chỗ ngồi, nhìn Phương Minh Như, cười nói với vẻ hơi áy náy: "Ngại quá, để dì đợi lâu rồi."
Phương Minh Như nói: "Không phải cậu đã rút khỏi Tân Tinh Vực rồi ư, sao còn bận đến thế?"
Trương Hợp Hoan nói: "Điện thoại của cảnh sát, chủ yếu là điều tra chuyện tối ngày hôm qua."
Phương Minh Như gật đầu nói: "Đúng là sợ chết đi được, không biết cô gái nhỏ An Nhiên này đã đắc tội với ai?" Bà ấy nói tiếp: "Lúc trước Thất Nguyệt cũng gặp phải không ít nguy hiểm, tôi phát hiện hình như chỉ cần đến gần cậu là sẽ gặp phiền phức."
Trương Hợp Hoan trả lời lúng túng: "Dì nói đúng lắm, cháu nên suy nghĩ lại thật kỹ." Thật ra những phiền phức mà An Nhiên và Sở Thất Nguyệt gặp phải tồn tại trước khi họ Trương Hợp Hoan, có thể nói không hề có liên quan gì đến cậu, nhưng Phương Minh Như là bề trên, bà ấy đã nói như vậy, Trương Hợp Hoan cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Phương Minh Như hỏi: "Suy nghĩ cái gì? Cậu suy nghĩ sau này có thể thay đổi tất cả mọi chuyện sao? "
Trương Hợp Hoan nói: "Biết sai lầm của mình ở đâu vẫn tạo ra sự khác biệt lớn, dù sao bước đầu tiên tôi cũng phải nghĩ rõ xem mình sai ở đâu."
Phương Minh Như bật cười vì sự lươn lẹo của tên nhóc này: "Cậu đó, đúng là láu cá, thật sự không biết chúng nó thích cậu ở điểm nào."
Trương Hợp Hoan để ý bà ấy dùng từ chúng nó, đủ chứng minh trong lòng Phương Minh Như biết rõ quan hệ của họ, không có một người mẹ nào lại dễ dàng khoan dung cho con gái lựa chọn kiểu tình cảm thế này đâu nhỉ? Trương Hợp Hoan biết Phương Minh Như khó chịu, cậu cũng chuẩn bị tinh thần sẽ bị bà ấy trách mắng.
Phương Minh Như hỏi Trương Hợp Hoan ăn gì, không cần quá câu nệ, cũng không phải họ mới quen biết ngày một ngày hai. Ẩn ý là, tôi biết rất rõ Trương Hợp Hoan cậu là loại người thế nào.
Trương Hợp Hoan bắt đầu vùi đầu vào ăn, duỗi cổ hay rụt cổ là một hành động, dù sao Phương Minh Như cũng không can thiệp được chuyện tình cảm giữa cậu và Sở Thất Nguyệt, cùng lắm cũng chỉ nói vài câu bực tức.
Phương Minh Như hỏi: "Cậu tin vào vận mệnh không?"
Trương Hợp Hoan gật đầu: "Trước đây không tin, bây giờ thì tin." Nếu như không phải nhờ sự sắp xếp của vận mệnh thì sao mình có thể mơ hồ đi vào thế giới song song này, sao có thể tạo ra một cuộc sống hoàn toàn trái ngược.
"Chuyện mà vận mệnh đã quyết định, cho dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi."
Trương Hợp Hoan ngẩng đầu, nhìn Phương Minh Như với vẻ kinh thoáng, những lời nói này của bà ấy khiến cậu liên tưởng đến bệnh của bà ấy, chẳng lẽ sức khoẻ Phương Minh Như chỉ trông bên ngoài có vẻ không tệ mà thôi?
"Dì, sức khoẻ dì thế nào?"
Phương Minh Như nói: "Rất tốt, bác sĩ nói tình hình của tôi đang liên tục có những chuyển biến tốt đẹp, có hi vọng chữa khỏi hoàn toàn, có phải rất thần kỳ không?"
Trương Hợp Hoan nói: "Xem ra vận mệnh vẫn có thể thay đổi."
Phương Minh Như nhấp một hớp cà phê, nói: "Ý của tôi là tôi vốn không xảy ra chuyện gì cả."