Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1433 - Chương 1433: Chuyện Vận May (1)

Chương 1433: Chuyện vận may (1) Chương 1433: Chuyện vận may (1)

Cậu đã đọc quyển nhật ký của Trương Phú Hâm vài lần nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối gì trên đó, làm thế nào mới có thể ngăn giá trị sinh mệnh của mình giảm xuống? Ngày tháng tươi đẹp vừa mới bắt đầu, cậu không muốn kết thúc nhanh như vậy.

Ngay lúc suy nghĩ linh tinh, điện thoại chợt reo lên, người gọi điện lúc đêm hôm thế này lại là Kim Yongseung.

Thấy điện thoại của Kim Yongseung, Trương Hợp Hoan nhận ra giờ này ông ta gọi đến thì khả năng cao là có liên quan đến An Nhiên. Lẽ nào ông ta đã biết tin An Nhiên gặp nguy hiểm?

Rất nhiều dấu hiệu cho thấy Kim Yongseung thiên vị An Nhiên, tất nhiên ông ta cũng đối xử với cậu rất tốt. Tân Tinh Vực phát triển mạnh ở Hàn Quốc như vậy có liên quan mật thiết đến việc ông ta nâng đỡ cậu. Thế giới này không có tình cảm vô duyên vô cớ mà cũng không có mối thù vô duyên vô cớ. Chắc chắn Kim Yongseung quan tâm cậu như vậy không phải là vì xem trọng năng lực của cậu. Thậm chi Trương Hợp Hoan còn cho rằng Kim Yongseung rất có thể là An Quốc Quyền. Nhưng đương nhiên, chuyện này không thể xác định được.

Không ngoài dự đoán, câu đầu tiên Kim Yongseung hỏi chính là An Nhiên có bị thương không, điệu bộ quan tâm quá mức.

Trương Hợp Hoan bảo ông ta không cần lo lắng, An Nhiên không sao. Cậu cảm thấy hơi kỳ lạ là vì tại sao Kim Yongseung lại có tin tức nhanh như vậy.

Kim Yongseung không nói cho Trương Hợp Hoan nguyên nhân, chỉ khẽ nói: “Cậu có biết là ai muốn hại cô ấy không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Trước mắt phía cảnh sát vẫn đang điều tra, vẫn chưa biết là một vụ đột nhập ăn trộm hay có mục đích gì khác.”

Kim Yongseung nói: “Chắc chắn không đơn thuần chỉ là đột nhập ăn trộm, tại sao người đó lại té lầu? Khi đó, có phải vẫn còn người khác lẻn vào phòng ngoài anh ta hay không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Tình hình cụ thể vẫn phải đợi kết quả điều tra tiếp theo. Ông Kim không cần lo lắng, tôi sẽ chuyển lời thăm hỏi và quan tâm của ông đến An Nhiên.”

Kim Yongseung hỏi: “Cậu có biết là ai làm không?” Đây đã là lần thứ hai ông ta hỏi câu này rồi.

Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện không có chứng cứ thì tôi không thể nói bừa.” Cậu dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Có điều, trước đây tôi từng gặp một người, hắn ta nói nhất định sẽ khiến An Quốc Quyền đau khổ cả đời.”

Kim Yongseung trở nên trầm tư, ông ta biết rõ dụng ý khi nói câu này của Trương Hợp Hoan. Một lúc sau, ông ta nói nhỏ: “Chăm sóc tốt cho An Nhiên tiểu thư, sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa.”

Sáng sớm, khi An Nhiên tỉnh giấc đã nhìn thấy Trương Hợp Hoan chuẩn bị ra ngoài. Cậu và Phương Minh Như đã hẹn ăn sáng cùng nhau, cậu hỏi An Nhiên có muốn đi cùng không. An Nhiên tỏ ý vẫn nên tránh mặt, thứ nhất là vì chắc chắn Phương Minh Như tìm Trương Hợp Hoan có chuyện cần bàn, thứ hai là dù sao ba người gặp mặt cũng lúng túng.

Trương Hợp Hoan đi vào nhà hàng, Phương Minh Như vẫn chưa tới. Quản lý nhà hàng nhìn thấy cậu bèn đến chào đón, mỉm cười nói: "Trương tiên sinh phải không?"

Trương Hợp Hoan gật đầu hỏi: "Ông biết tôi?"

"Biết chứ, tôi là người hâm mộ của Trương tiên sinh."

Trương Hợp Hoan mỉm cười, quản lý nhà hàng dẫn cậu tới, giới thiệu chỗ ngồi đã sắp xếp từ trước cho cậu: "Mời Trương tiên sinh ngồi."

Sau khi Trương Hợp Hoan ngồi xuống, cậu gọi trước một bình hồng trà, lúc đó cũng nhìn thấy Phương Minh Như đi đến. Trương Hợp Hoan đứng dậy tiếp đón, mặc dù qua lời kể của An Nhiên, cậu biết sức khoẻ bà ấy không tệ, nhưng khi nhìn thấy Phương Minh Như vẫn cảm thấy hơi bất ngờ. Phương Minh Như đang đứng trước mặt cậu mặt mày sáng ngời, trạng thái tinh thần rất sung mãn, nếu như trước đây không biết tình hình của bà ấy, Trương Hợp Hoan chắc chắn sẽ không tin bà ấy là bệnh nhân ung thư não giai đoạn cuối.

Nhưng bây giờ y học phát triển như thế, mà bản thân Phương Minh Nhưng cũng rất có tiền, có thể có được dịch vụ chữa bệnh tốt nhất trên thế giới.

"Ngại quá, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại nên xuống hơi chậm."

Trương Hợp Hoan nói: "Chào dì, cháu cũng vừa tới."

Sau khi hai người ngồi xuống, Phương Minh Như gọi ly cà phê, bà ấy mỉm cười đánh giá Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan chợt có cảm giác như học sinh tiểu học gặp giáo viên, ánh mắt Phương Minh Như rất có chiều sâu.

Phương Minh Như nói: "Tình hình An Nhiên thế nào rồi?"

"Cô ấy có hơi sợ hãi, nhưng giờ đã ổn rồi."

Phương Minh Như nhấp một hớp cà phê nói: "May mà cậu tới kịp."

Trương Hợp Hoan cảm giác câu nói này của bà ấy hơi kỳ lạ, may mà tôi tới kịp là sao? Hình như chuyện tôi đến hay không cũng đâu ảnh hưởng gì đến sự tiến triển của chuyện này. Lúc đầu mình tới là để ngăn cản thảm kịch xảy ra, nhưng người té lầu kia cũng không phải An Nhiên.

Trương Hợp Hoan nói: "Nói đến chuyện này cũng may nhờ có dì. Nếu như không phải trùng hợp là An Nhiên ra ngoài ăn cơm với dì, mà vẫn ở lại trong phòng thì có lẽ hậu quả thế nào cũng dễ đoàn."

Phương Minh Như nói: "Người xưa có câu ở hiền gặp lành, cô gái nhỏ An Nhiên này có vận may không tồi, Cậu rất lo cho con bé sao?"

Bình Luận (0)
Comment