An Nhiên liếc Trương Hợp Hoan một cái, Trương Hợp Hoan vươn tay cầm điện thoại của cô ấy, gọi một tiếng dì Phương đầy thân thiết.
Giọng điệu của Phương Minh Như cũng không có vẻ không vui. Bà ấy nói tối nay đã muộn rồi, hẹn sáng sớm mai ăn sáng cùng Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan đã ở đây rồi, dù sao mọi chuyện cũng thành ra thế này, không sợ Phương Minh Như đánh giá mình như thế nào nữa.
Buổi tối An Nhiên gọi trợ lý qua ở cùng cô ấy, thực ra cô ấy muốn Trương Hợp Hoan ở cùng mình. Nhưng nghĩ đến chuyện Phương Minh Như cũng đang ở cùng khách sạn, dù thế nào cũng khó nói ra yêu cầu này, cô ấy không muốn Trương Hợp Hoan khó xử.
Trương Hợp Hoan chủ động đề nghị qua phòng cô ấy ngủ, đương nhiên sẽ không ngủ chung giường với cô ấy, phòng mà khách sạn cung cấp cho An Nhiên là phòng tổng thống nên có đủ không gian để sử dụng.
Sau khi tắm rửa, An Nhiên đến phòng khách, thấy Trương Hợp Hoan đang ngồi bên bàn làm việc viết gì đó, cô ấy bèn đưa cho cậu một chai nước.
Trương Hợp Hoan nhận lấy rồi uống vài ngụm.
An Nhiên nói: “Bận gì thế?”
Trương Hợp Hoan nói: “Viết truyện ký cho ông nội anh, cầm tiền người khác thì phải hoá giải tai hoạ cho người khác. Ông cho anh nhiều tiền như vậy, nếu anh cầm tiền mà không làm việc thì không trượng nghĩa gì cả.”
An Nhiên bật cười, ngồi xuống đối diện cậu. Trương Hợp Hoan nhìn màn hình, cô ấy nhìn Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nói: “Đêm hôm, em không đi ngủ mà ngồi nhìn anh làm gì?”
“Đẹp trai.”
“Đẹp cũng không thể nhìn mãi, anh thu phí đó.”
An Nhiên nói: “Bao nhiêu, xem thử em có thể mua đứt anh không.” Nói rồi mới thấy tự chọc cười bản thân, lắc đầu nói: “Em không mua nổi anh.”
“Anh tặng không.”
Chân của An Nhiên vươn đến cọ cọ chân của cậu dưới gầm bàn, ánh mắt Trương Hợp Hoan chợt nóng lên: “An tiểu thư, anh khuyên em vẫn đừng nên đùa với lửa kẻo bỏng người.”
An Nhiên khẽ nói: “Đã bỏng người rồi.” Cô ấy cố ý trêu chọc cậu, nhưng có trợ lý ở đây, dù sao cũng phải né tránh.
Trương Hợp Hoan gập sổ ghi lại: “Em và dì Phương tình cờ gặp nhau sao?”
An Nhiên gật đầu đáp: “Gặp trong thang máy, em thực sự không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Sức khoẻ bà ấy thế nào?” Sở dĩ cậu hỏi như vậy là vì Phương Minh Như bị ung thư não, trước đây được cho rằng không trụ nổi một năm, nhưng bây giờ xem ra việc trị liệu đã có tác dụng. Trong thời gian ngắn, có lẽ sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Rất khoẻ, bây giờ bà ấy đi du lịch khắp nơi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đúng là an nhàn thoải mái.”
An Nhiên nói: “Hoan Tử, khi nào chúng ta cũng có thể ra ngoài du lịch?”
Trương Hợp Hoan nói: “Đơn giản mà, bây giờ thứ anh có là thời gian, cho dù em muốn đi lúc nào, anh đều có thể đi cùng em.”
An Nhiên vui vẻ nói: “Tốt quá rồi.” Có điều cô ấy nói xong lại nghĩ đến hiện tại, gần đây Trương Hợp Hoan liên tục gặp rắc rối, trước khi xử lý xong việc, có lẽ cậu sẽ không có tâm trạng đi du lịch.
Trương Hợp Hoan nói: “Đi ngủ đi, anh ở đây với em, sẽ không có chuyện gì đâu.”
An Nhiên lắc đầu: “Không đi, em muốn ở đây với anh.”
Trương Hợp Hoan biết cô ấy bị dọa sợ, có lẽ bây giờ nằm lên giường cũng không ngủ được, cậu cười nói: “Vậy chúng ta ra sô pha ngồi.”
Hai người đến bên ghế số pha, An Nhiên ngồi rất ngay ngắn, Trương Hợp Hoan vươn tay kéo cô ấy vào lòng. An Nhiên rúc trong vòng tay rộng lớn của cậu như một chú mèo nhỏ, trong lòng cô ấy tràn đầy cảm giác an toàn, nhắm mắt nói: “Muốn nằm trong lòng anh cả đời như thế này.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vậy thì nằm thôi.”
An Nhiên nói: “Đúng rồi, rốt cuộc hôm nay anh vội vã đến đây có chuyện gì gấp thế?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu nói: “Không có chuyện gì gấp cả.”
“Nói dối, em cảm thấy anh như có linh cảm vậy, trước đó anh còn bảo em xuống tầng thấp hơn.” An Nhiên mở mắt nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trương Hợp Hoan nói: “Phải, nguyên nhân là vì anh gặp phải ác mộng, mơ thấy em rơi từ trên tầng xuống, vì thế anh mới vội vàng qua đây.”
An Nhiên nói: “Thật sao?”
“Thật!”
Hai người nói chuyện đến nửa đêm, An Nhiên không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trương Hợp Hoan đợi cô ấy ngủ say rồi bế cô ấy lên giường.
Qua đêm nay, có lẽ vận mệnh sẽ bị thay đổi hoàn toàn, An Nhiên sẽ không gặp nguy hiểm nữa.
Trương Hợp Hoan liên lạc với Kiều Thắng Nam, kể với cô chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay. Quan điểm của Kiều Thắng Nam và Trương Hợp Hoan giống nhau, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Nhạc Khai Sơn. Cô sẽ tăng cường điều tra, nhất định phải để Nhạc Khai Sơn nhanh chóng mở miệng khai ra.
Trương Hợp Hoan cúp điện thoại, cậu kiểm tra giá trị sinh mệnh của mình theo thói quen, vẫn giảm xuống với tốc độ mỗi ngày một tháng, xem ra bây giờ tâm trạng của người lạc quan như cậu đã trở nên bất ổn rồi, giống như mắc một căn bệnh nan y, tuyên bố cậu chỉ còn ba năm.