Phương Minh Như mỉm cười nói: "Dù sao ở chỗ tôi xem như đã kết thúc, có bí mật gì tôi cũng kể cho cậu hết rồi. Đối với tôi mà nói, tấm thẻ này đã mất đi giá trị, cậu giao nó cho Thất Nguyệt giúp tôi."
Trương Hợp Hoan kinh ngạc nói: "Sao dì lại không tự đưa cho cô ấy?"
Phương Minh Như nói: "Tôi muốn đến một nơi." Bà ấy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ, trông giống như nhìn thấy có người đang đợi ở phương xa.
Trương Hợp Hoan nhớ tới giá trị sinh mệnh đang tụt xuống của mình, cậu vốn muốn hỏi phải chăng bà ấy có cách để giải quyết, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt ngược trở vào. Theo nguyên tắc bảo toàn năng lượng được viết trong nhật ký Trương Phú Hâm, vận may của người xuyên không đã có số. Ban đầu Phương Minh Như mắc bệnh nan y trong người, bây giờ bà ấy khỏi bệnh rồi, giá trị sinh mệnh được tăng lên, loại gia tăng này phải trả giá bằng việc lấy đi vận may của người khác.
Trương Hợp Hoan nói: "Có xa không, cần tôi đưa dì đi không?"
Phương Minh Như nói: "Có những chuyến đi nhất định phải cô đơn một mình."
Đây là lần cuối cùng Trương Hợp Hoan gặp Phương Minh Như. Từ đó về sau, bà ấy như bốc hơi khỏi nhân gian, biệt tăm biệt tích.
Lần này cảnh sát điều tra tập đoàn Phú Hâm rất kỹ lưỡng, trong lúc vô tình lại phát hiện ra một vụ án cũ. Lúc trước cái chết của tổng giám đốc tập đoàn Hoa Phương là Sở Quốc Lương có liên quan đến tập đoàn Phú Hâm, chủ mưu đứng sau vụ án này là Trương Gia Long.
Trong cuộc điều tra lần này, tập đoàn Phú Hâm đã bị tổn hại nghiêm trọng, người nhà họ Trương chịu tổn thất nặng nề phải đi mời Trương Gia Thịnh rời núi, Trương Gia Thịnh không hề nể mặt mà từ chối ngay.
Vụ án cũng liên lụy đến người nhà họ Sở, rất nhiều người trong đó có Sở Quốc Lực liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó.
Ngày Sở Thất Nguyệt trở về Nam Giang, Trương Hợp Hoan đi đón cô ấy. Sở Thất Nguyệt nhìn thấy cậu xuất hiện trước mặt mình bèn nhào tới ôm lấy cậu khóc không ngừng, trong lòng cô ấy không cảm nhận được chút vui vẻ gì của việc báo thù.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhịp sống dần dần trở về quỹ đạo, vận may của Trương Hợp Hoan lại trở nên tốt đẹp, nhưng giá trị sinh mệnh vẫn không có dấu hiệu ngừng sụt giảm, thời hạn tuổi thọ của cậu mỗi ngày một gần. Có lẽ một tháng sau sẽ là thời gian cậu rời khỏi thế gian.
Ba năm nay, cậu đưa hai trăm tỷ Trương Phú Hâm để lại cho mình đi làm từ thiện hết. Không phải dùng tiền để cầu bình an, chẳng qua cậu cảm thấy bản thân nên làm như vậy, Trương Phú Hâm cũng biết mình sẽ làm như vậy.
Sau khi Sở Thất Nguyệt lấy được tấm thẻ mà Trương Hợp Hoan đưa cho, cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Ba năm nay, cô ấy và Trương Hợp Hoan mập mờ không rõ. Tập đoàn Hoa Phương được cô ấy điều hành luôn không ngừng phát triển, trong lúc này còn thành công thu mua Phú Hâm, xem như trả lại mối thù lớn năm xưa cho cha.
Kiều Thắng Nam vẫn làm việc trên chiến tuyến công an, nhưng trong chuyến đi này, cô lại thường xuyên gặp mặt Trương Hợp Hoan, cô không nghĩ tới chuyện kết hôn. Nhưng dạo gần đây cô có suy nghĩ muốn sinh con, để Trương Hợp Hoan không cần phải lo lắng, cô có thể tự mình nuôi đứa trẻ khôn lớn.
Trương Hợp Hoan cũng không sợ phiền, mà cậu không muốn đứa trẻ vừa ra đời đã mất đi cha. Cậu mãi không thể thổ lộ hết bí mật trong lòng với người khác.
Sau khi Trương Hợp Hoan biến mất khỏi ngành giải trí, An Nhiên cũng chọn vắng bóng. Chuyện này khiến vô số người hâm mộ điện ảnh bóp tay thở dài, dù sao An Nhiên cũng là một diễn viên thiên tài, còn trẻ mà đã đưa ra lựa chọn như vậy thật sự rất đáng tiếc.
Nhưng An Nhiên không cho là vậy, trong khoảng thời gian này, cô ấy đi học khóa học diễn xuất, còn làm bạn với Trương Hợp Hoan. Cô ấy thích cuộc sống bây giờ hơn là làm minh tinh, cô ấy cho là cuộc sống của mình đã đủ hạnh phúc, đủ mãn nguyện..
Trương Hợp Hoan tính toán giá trị sinh mệnh đáng thương của mình, biết có thể sẽ không gắn bó dài lâu với sự hạnh phúc của các cô ấy. Ngay lúc cậu đang do dự có nên nói thật và tạm biệt thẳng thắn một câu với họ hay không, người mẹ Liễu Vân Tư lại đến từ Nam Giang.
Bởi vì Trương Gia Long, Liễu Vân Tư chưa từng đặt chân đến Nam Giang, hôm nay tới đây chắc có chuyện quan trọng.
Trương Hợp Hoan đón mẹ vào trong nhà, Liễu Vân Tư thấy trong nhà chỉ có một mình cậu ở, cười nói: "Sao nhà lớn thế nào mà chỉ có mình con ở vậy? Nhiều bạn gái thế mà không có cô nào muốn đi theo con hả?"
Trương Hợp Hoan nói: "Con thích yên tĩnh."
Liễu Vân Tư cười nói: "Yên tĩnh cũng được, mẹ không có số yên tĩnh, từ lúc kết hôn với cha con, cả ngày bận lên bận xuống với ba người hết đấy. Chờ các con lớn thì mẹ cũng đã già rồi."
Trương Hợp Hoan nói: "Bây giờ đã trưởng thành hết rồi, mẹ có thể tận hưởng sự yên tĩnh mà."
Liễu Vân Tư lắc đầu nói: "Chị con sắp sinh rồi, mẹ còn phải chăm cháu giúp con bé."