Trương Hợp Hoan nói: "Không phải có cha mẹ chồng sao?"
"Bọn họ không được, nấu cơm thì không thể ăn, còn phải để mẹ hầu hạ. Con nói xem sao mẹ lại xui xẻo như vậy chứ, cả đời này là cái số đi hầu hạ người khác sao?"
Trương Hợp Hoan nói: "Không thể nói như thế, tiêu chuẩn thành công của mỗi người đều khác nhau. Theo con, mẹ sinh ra ba đứa con xuất sắc như vậy, chắc chắn là một người mẹ thành công."
Liễu Vân Tư duỗi ngón tay chọc lấy trán cậu, nở nụ cười.
Trương Hợp Hoan cho bưng chén trà cho mẹ: "Mẹ kể con nghe xem, bỗng nhiên đến Nam Giang là có chuyện gì vậy?"
Liễu Vân Tư nâng chung trà nhấp một ngụm, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nói, điềm xấu."
"Không sao, cứ nói cho con biết."
Liễu Vân Tư nói: "Mẹ chỉ muốn tới tìm con, chỉ cần con khỏe mạnh là mẹ yên tâm rồi."
"Đừng để ý đến con, phu nhân Liễu Vân Tư ơi, mẹ là mẹ con, không ai hiểu mẹ hơn con, con thấy mẹ có tâm sự đúng không, mẹ nói đi. Với tính tình này của mẹ, chắc chắn sẽ nhịn ra bệnh luôn."
Liễu Vân Tư cười nói: "Vẫn là con hiểu mẹ, vậy... vậy để mẹ nói..."
"Nói, cứ việc nói, mẹ không nói là con không vui đâu."
"Vậy mẹ nói thật nhé!"
Liễu Vân Tư nói: "Tối ngày hôm qua mẹ đã mơ một giấc mơ không tốt, liên quan tới con."
Trương Hợp Hoan nói: "Giấc mơ thường đều sẽ trái ngược với sự thật, xem ra con lại sắp đi con đường may mắn rồi."
Liễu Vân Tư thở dài nói: "Hoan Tử, con không biết vận may của con mấy năm nay thật sự là quá tốt rồi sao?"
Trương Hợp Hoan nói: "Chẳng thế thì sao, người tài hoa hơn người giống như con lẽ nào không xứng sao?" May mắn chỉ là bắt đầu, từ sau cái chết của Trương Phú Hâm, vận may của cậu cũng thay đổi đột ngột, hiện giờ đã cách đại hạn tính mạng không còn xa nữa.
Liễu Vân Tư nói: "Mẹ nuôi dưỡng con đến khi trưởng thành, thật sự không phát hiện ra con có bao nhiêu tài hoa chắc."
Trương Hợp Hoan nở nụ cười, cho rằng là mẹ đang chế nhạo mình.
Vẻ mặt của Liễu Vân Tư nghiêm nghị nói: "Còn nhớ mùa hè sau khi con tốt nghiệp đại học đó không?"
Trương Hợp Hoan gật nhẹ đầu, cậu đương nhiên nhớ rõ, đó là thời kỳ đầu khi cậu mới tới thế giới song song này, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác, lẽ nào mẹ sinh ra lòng nghi ngờ đối với hành động việc làm của cậu?
Liễu Vân Tư nói: "Mẹ vẫn còn nhớ ngày hôm đó cho con đi hít thở chút không khí, con nói bản thân đã tìm thấy công việc rồi."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Vô cùng khéo, khi ấy trên đường đi dạo con vừa lúc gặp được nhân tài thị trường đang mở hội giao lưu nhân tài, trước cửa tòa soạn báo huyện Hàn đông đúc, điều kiện của con mặc dù không tốt, nhưng bọn họ không yêu cầu cao, vì vậy đã ăn nhịp với nhau rồi."
Liễu Vân Tư nói: "Thật ra con có bao nhiêu cân lượng mẹ biết rất rõ, từ ngày ấy trở đi con hoàn toàn thay đổi, từ một thằng nhóc khúm núm, hết ăn rồi nằm, liền biến thành một thanh niên đầy hứa hẹn tài hoa hơn người theo hướng tích cực hẳn."
Trương Hợp Hoan nói: "Con người sẽ luôn trưởng thành." Nhớ tới sinh mệnh đã không còn nhiều của bản thân, cậu bỗng nhiên mất đi động lực giải thích, không bao lâu nữa Liễu Vân Tư sẽ phải đối mặt với sự thật mất đi người con trai ưu tú kia.
Liễu Vân Tư nói: "Mặc dù con vẫn là con, nhưng mẹ lại cảm thấy con không còn là con, con hiểu không?"
Trương Hợp Hoan gật nhẹ đầu, mẹ dù sao vẫn sinh ra nghi ngờ đối với cậu, thật ra đổi lại là bất cứ kẻ nào thì cũng sẽ nghi ngờ, dù soa chuyện xảy ra trên người cậu quá khó tưởng tượng được, sự chuyển biến của cậu quá nhanh.
"Mẹ, mẹ có phải là đến thời kỳ mãn kinh rồi? Bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi?"
Liễu Vân Tư nói: "Không phải mẹ nghi thần nghi quỷ, nhưng con trai của mình bản thân mẹ đương nhiên hiểu rõ. Hay là kể về giấc mơ đêm qua của mẹ đi, mẹ mơ thấy con sắp rời khỏi mẹ, tới nói lời từ biệt với mẹ, mẹ hỏi con sắp đi đâu, con nói cho mẹ biết, con không thuộc về nơi này."
Trương Hợp Hoan mặc dù còn đang cười, nhưng nụ cười của cậu trở nên có chút cứng ngắc, lẽ nào trong tối đã có sắp xếp, mẹ có được gợi ý ở trong giấc mơ.
Liễu Vân Tư nói: "Mẹ không hiểu ý của con là gì, vì vậy truy hỏi đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, con nói cho mẹ biết, thật ra mẹ... chúng ta đã sớm chết rồi, mẹ và cha con cũng không ly hôn, chúng ta đều gặp tai nạn máy bay rồi, chỉ có một mình con may mắn còn sống sót về sau, mặc dù con còn sống, nhưng cuộc sống mơ hồ cũng giống như mất đi hồn phách, bởi vì nhớ chúng ta, cho nên con mới tới đây tìm chúng ta."
Trương Hợp Hoan nói: "Mẹ nói bậy bạ gì vậy? Ban ngày đừng dọa con như vậy, sao con thấy có hơi sởn tóc gáy, chúng ta sao có thể chết được? Rõ ràng còn sống tốt mà." Lời kể của Liễu Vân Tư gần như không khác chút nào với những chuyện đã từng xảy ra, Trương Hợp Hoan nhận ra đây không phải một giấc mơ bình thường đơn giản như vậy.