Liễu Vân Tư nắm lấy tay của cậu nói: "Mẹ biết là mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, mỗi một chi tiết trong giấc mơ mẹ đều nhớ được rõ ràng, con có còn nhớ hay không, chuyện khi mẹ nói với con lúc nhỏ, con hoặc là qua loa với mẹ cho có lệ, hoặc chính là căn bản không nhớ rõ."
Trương Hợp Hoan vẫn cho rằng mẹ là một người phụ nữ bất cẩn, nhưng không ngờ tâm tư của cô ấy tinh tế như vậy.
Liễu Vân Tư nói: "Hoan Tử, mẹ thật sự vô cùng sợ con rời khỏi mẹ."
Trương Hợp Hoan gật nhẹ đầu, giang cánh tay ôm lấy mẹ: "Sẽ không đâu, con sẽ không rời khỏi mẹ."
Trương Hợp Hoan hi vọng biết bao thời gian có thể tạm dừng, cho dù chỉ là cho cậu thời gian mười năm một lần nữa cũng được, nhưng thời gian lại vô tình, trôi qua từng giây từng phút như vậy.
Thời gian còn lại cho cậu đã ngày càng ít đi, Trương Hợp Hoan bắt đầu chuẩn bị cho sự ra đi của bản thân, cậu bắt đầu cân nhắc có cần giải thích chuyện này cho mỗi người hay không, sau đó quyết định không cần thiết, vì cậu thấy được tiền lệ của Trương Phú Hâm, với tầm ảnh hưởng của Trương Phú Hâm, trong một năm sau khi ông ấy rời đi cũng rất nhanh bị người khác lãng quên đi, bản thân chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Dù sao bọn họ vốn không thuộc về thời không này, sau khi bọn họ biến mất rồi, thế giới này cũng sẽ nhanh chóng được sửa chữa phục hồi, nghĩ tới đây không thể không cảm thán con người thật sự vô cùng nhỏ bé đối với thế giới này.
Ba ngày trước thời hạn điểm cuối của sinh mệnh, Trương Hợp Hoan quyết định hẹn Sở Thất Nguyệt, An Nhiên, Kiều Thắng Nam phân ra nói chuyện một chút, đã đến lúc này rồi, cũng không cần phải tiếp tục che dấu bất cứ điều gì, hoàn toàn kết thúc tình cảm của cậu ở thế giới này đi.
An Nhiên và Kiều Thắng Nam còn dễ nói, hành tung gần đây của Sở Thất Nguyệt không ổn định, khi Trương Hợp Hoan liên lạc với cô đa phần đều ở nước ngoài, cậu thậm chí còn hoài nghi trước khi bản thân rời đi còn có thể nhìn thấy Sở Thất Nguyệt hay không nữa.
Quả nhiên Sở Thất Nguyệt còn ở nước ngoài, Trương Hợp Hoan khó tránh có chút không nén được cơn tức giận, nói cho cô biết bản thân có việc gấp.
Sở Thất Nguyệt nói cho cậu biết ba ngày sau bản thân sẽ trở về, hẹn cậu tới Thượng Hải gặp mặt.
Trương Hợp Hoan tính toán thời gian ngày gặp mặt có lẽ là thời gian nói lời từ biệt cùng với thế giới này, vậy trước tiên nói lời từ biệt với An Nhiên và Kiều Thắng Nam đi, điều khiến cậu bực bội chính là Kiều Thắng Nam bỗng nhiên phải đi công tác, An Nhiên phải tham gia một buổi họp báo của công ty, hai người đều phải ba ngày sau mới có thời gian.
Trương Hợp Hoan cũng không ngờ thời cơ đến thời gian cùng tới, dù sao đều cần nói, dứt khoát cùng nói với nhau, mọi người đều hiểu rõ trong lòng quan hệ giữa mọi người thế nào.
Trương Hợp Hoan sống lay lắt qua ngày, khó khăn lắm mới đợi được tới ngày đó, cậu đã tới Thượng Hải từ sớm, xem App Centurion, đã bắt đầu thời gian đếm ngược cho tính mạng của bản thân, trước mắt còn lại mười hai tiếng.
Điều khiến Trương Hợp Hoan buồn bực chính là cố tình vào đúng lúc này ba người chơi trò mất tích tập thể, tất cả đều không liên lạc được.
Đến khi màn đêm buông xuống, Sở Thất Nguyệt mới gửi định vị cho cậu.
Khi Trương Hợp Hoan lái xe chạy tới, sau khi phát hiện là bến du thuyền, một chiếc du thuyền đỗ trên bến, Trương Hợp Hoan trợn mắt há hốc miệng nhìn chiếc du thuyền này, vì chiếc du thuyền này chính là nơi cậu rời khỏi thế giới cũ của mình, có lẽ không có khả năng cả chiếc du thuyền xuyên qua được, Trương Hợp Hoan xem xét cẩn thận, chiếc du thuyền này mới được mua, cách trang trí và thiết kế đều giống hệt nhau, du thuyền còn có tên là số thời gian.
Khi cậu đang tìm kiếm điểm nào không giống, thì nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gọi êm tai: "Trương Hợp Hoan!"
Cậu ngẩng đầu lên, thấy được ba vị mỹ nữ mặc đồ bơi xuất hiện trên sàn thuyền.
Đổi lại là trước kia, Trương Hợp Hoan khẳng định phải mừng như điên, ngồi hưởng giấc mơ hạnh phúc của người đàn ông gần ngay trước mắt, nhưng hiện giờ cậu đã không có tâm tình này. Ngẫm lại những ngày an nhàn của bản thân cũng sắp kết thúc, sự chênh lệch trong lòng ngày càng lớn hơn.
Ba cô gái tri kỷ giống như không nhìn ra cậu treo sự chán nản trên gương mặt, An Nhiên cười nói: "Có kinh ngạc không, có bất ngờ không?"
Trương Hợp Hoan miễn cưỡng nặn ra nụ cười trên gương mặt: "Thì ra các em đều ở cùng với nhau à!"
Kiều Thắng Nam nói: "Rất kỳ lạ sao? Anh thông minh như vậy, đồng thời không liên lạc được với bọn em nên nghĩ đến chúng em ở cùng nhau chứ."
An Nhiên và Kiều Thắng Nam một trái một phải khoác cánh tay của cậu, mặc dù các cô hiểu rõ trong lòng quan hệ giữa bọn họ, nhưng cả ba người đồng cùng xuất hiện ở một chỗ, hơn nữa còn ăn mặc nóng bỏng như vậy, còn chủ động như vậy đối với cậu thì vẫn là lần đầu tiên.