Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 1440 - Chương 1440: Mãi Mãi Bên Nhau (3)

Chương 1440: Mãi mãi bên nhau (3) Chương 1440: Mãi mãi bên nhau (3)

Trương Hợp Hoan nói: "Ngày hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy, có thể khiến ba người các em tụ tập lại cùng một chỗ?"

"Đương nhiên là vì anh rồi!" An Nhiên và Kiều Thắng Nam đồng thanh nói.

Trương Hợp Hoan cười khổ nói: "Vì anh?"

Sở Thất Nguyệt nói: "Vì ngày hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt."

Trương Hợp Hoan thầm nghĩ trong lòng, đặc biệt quan trọng? Không phải là năm mà cũng chẳng phải lễ, càng không phải là sinh nhật của mình, ngày quan trọng gì? Lẽ nào là kỷ niệm ba năm thành lập Ngôi Sao Mới? Cậu cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn không đúng, lắc đầu nói: "Các em cũng đừng đánh đố anh nữa, nói đi, rốt cuộc là ngày gì?"

Sở Thất Nguyệt nói: "Anh nghĩ kỹ lại xem."

Trương Hợp Hoan chợt nhớ tới ngày hôm nay chính là tròn năm năm cậu đi tới thế giới song song này, nhưng chuyện này cậu chưa từng nói với ai, sao Sở Thất Nguyệt có thể biết được? Nhớ tới tấm thẻ mà Phương Minh Như để lại cho cô, cô nhất định đã biết điều gì đó.

An Nhiên nói: "Anh không phải có chuyện muốn nói cho bọn em biết sao?"

Kiều Thắng Nam nói: "Cảm xúc của người nào đó trông có vẻ có hơi sa sút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quan trọng gì rồi sao?"

Trương Hợp Hoan thở dài một hơi, đối với cậu mà nói giá trị tính mạng đang nhanh chóng trôi đi, hệ thống nhắc nhở cậu còn ba tiếng đồng hồ, nhưng bất cứ việc gì cũng đều có ngoài ý muốn, lỡ như bên này cậu còn chưa kịp nói gì, hệ thống đã đưa cậu ấy đi, thì chẳng phải là sự tiếc nuối lớn lao hay sao.

Trương Hợp Hoan cho rằng ít nhất phải có câu trả lời thỏa đáng cho ba người các cô, Sở Thất Nguyệt nói: "Trước tiên em lái du thuyền rời đi đã, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện."

Sở Thất Nguyệt đi lái thuyền, An Nhiên đi chuẩn bị chút thức ăn, Kiều Thắng Nam đi mở rượu, mấy người vô cùng hưng phấn rõ ràng muốn mở một bữa tiệc, Trương Hợp Hoan nào có tâm trạng đó, vẻ mặt như đưa đám nói: "Có thể dừng lại trước một chút không, các em hãy nghe anh nói đã."

Mỗi người đều coi lời của cậu là lời nói thoảng bên tai, Trương Hợp Hoan cắn răng, hạ quyết tâm: "Anh sắp chết!"

Mỗi người còn đang bận rộn việc của các cô, Trương Hợp Hoan nhận ra giọng nói của bản thân không đủ lớn, hét lớn: "Anh sắp chết!"

Lần này tất cả mọi người đồng thời ngừng lại, An Nhiên nhìn cậu một cái: "Ai chết?"

"Anh!"

Kiều Thắng Nam nói: "Anh không phải đang sống tốt đây sao!"

Cũng không thể trách cô nói như vậy, bất kể là ai nhìn thấy Trương Hợp Hoan cũng không giống dáng vẻ như sắp phải chết.

Trương Hợp Hoan nói: "Anh không nói đùa với các em, thật sự không còn bao nhiêu thời gian, các em nhanh chóng qua đây, anh có một số việc muốn nói cho các em biết, nếu như chậm thêm nữa, anh lo rằng sẽ trễ giờ mất."

An Nhiên gọi một tiếng hướng phòng thuyền trưởng: "Thất Nguyệt, Trương Hợp Hoan nói anh ấy sắp chết."

Sở Thất Nguyệt không để ý tới nói: "Vậy thì chờ anh ấy chết rồi nói tiếp."

Tuy là nói như vậy, nhưng Sở Thất Nguyệt vẫn đi tới.

An Nhiên gọi bọn họ ngồi, Kiều Thắng Nam đưa một ly rượu cho mỗi người.

Ba cặp mắt sáng cùng nhìn về phía Trương Hợp Hoan: "Bây giờ anh có thể nói rồi."

Trương Hợp Hoan nói: "Anh có lẽ không sống qua được ngày hôm nay rồi!"

Ba người nhìn nhau, An Nhiên cười rộ lên trước, sau đó là Sở Thất Nguyệt, cuối cùng là Kiều Thắng Nam.

Trương Hợp Hoan có loại cảm giác như bị sỉ nhục: "Anh xin các em nghiêm túc một chút được không, anh đang bàn giao di ngôn với các em, tại sao các em có thể dùng loại thái độ này đối xử với anh như vậy!" Thời điểm người sắp chết thì cảm xúc sẽ trở nên yếu ớt, đến cả Trương Hợp Hoan không biết xấu hổ cũng đặc biệt nhạy cảm.

Kiều Thắng Nam nói: "Gạt người, em đã điều tra tất cả báo cáo sức khỏe của anh trong năm nay, sức khỏe của anh cường tráng như một con trâu vậy!"

An Nhiên bổ sung thêm một câu theo: "Đúng đấy!" Dứt lời cảm giác nói hơi sai, gương mặt đỏ tới tận mang tai, hai người bên cạnh đều nhìn thấy trong mắt, câu cảm khái này của cô vì sao mà phát ra, các cô cũng đều hiểu, cũng đều tán thành.

Sở Thất Nguyệt nói: "Bao giờ chết?"

Trương Hợp Hoan trợn mắt há hốc mồm, vì sao không cảm thấy các cô bi thương, cho rằng tình cảm của ba người các cô đối với cậu không phải như vậy? Các cô chắc chắn cho là cậu đang nói đùa.

Trương Hợp Hoan mở di động của mình ra xem, mở Centurion Mall ra, cho các cô xem giá trị tính mạng của bản thân: "Các em xem, còn lại hai tiếng, thời gian của anh đã không còn nhiều nữa."

Sở Thất Nguyệt nói: "Anh đây là trò chơi gì?"

An Nhiên nói: "Loại nuôi dưỡng sao?"

Kiều Thắng Nam nói: "Giao diện trong không tốt lắm, có lẽ không có nhiều tính năng thú vị."

"Đây không phải trò chơi, cái này gọi là Hệ thống Centurion, Thất Nguyệt, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không, ânh đua xe với em, chiếc xe Tông Thân 90 cho em một giây, về lý vốn không thể có đúng không?"

Sở Thất Nguyệt gật nhẹ đầu: "Cho đến nay em vẫn không nghĩ ra được, chiếc xe nát Tông Thân này của anh thắng em thế nào."

Bình Luận (0)
Comment