"Anh dùng tạm dừng thời gian, có thể cho thời gian tạm dừng mười giây, cũng là dùng phương pháp này, anh ngăn cản vụ tai nạn xe nhắm vào em." Trương Hợp Hoan nhìn Kiều Thắng Nam nói: "Còn em nữa, nhớ lần xuất cảnh kia không?"
Kiều Thắng Nam hơi gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ, giây phút sinh tử Trương Hợp Hoan cứu cô, cô ngây ngô với tất cả những gì đã xảy ra, cũng không biết khi ấy Trương Hợp Hoan ngăn cản thảm kịch xảy ra như thế nào.
An Nhiên bỗng nhiên nghĩ ra thời điểm bọn họ mới quen nhau, một ngày giông bão, cô còn ở trong xe, biển quảng cáo khổng lồ bỗng nhiên đổ ập xuống, cô vốn cho là bản thân nhất định sẽ mất mạng, nhưng trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đó Trương Hợp Hoan xuất hiện ngay trước mắt cô.
Sở Thất Nguyệt nói: "Anh đang dệt chuyện sao?"
Trương Hợp Hoan nói: "Không phải đang dệt chuyện, thật đấy, em cũng có một tấm thẻ Centurion, tấm thẻ đó là dì ủy thác cho anh giao cho em."
Sở Thất Nguyệt lạnh nhạt nói: "Anh không nói em gần như cũng đã quên mất chuyện này."
Trương Hợp Hoan nói: "Dì mất tích xem ra cũng có liên quan đến tấm thẻ, có chuyện bà ấy vẫn luôn không nói cho em biết, bà ấy bị ung thư não, mấy năm trước khi phát hiện ra bác sĩ nói bà ấy có nhiều nhất một năm, nhưng sau đó bà ấy có được tấm thẻ Centurion, vì tấm thẻ đó nên bệnh tình của bà ấy bắt đầu chuyển biến tốt lên."
Kiều Thắng Nam nói: "Ý của anh muốn nói, nếu như không phải vì tấm thẻ Centur gì đó, ba người bọn em đã sớm là người chết rồi?"
Trương Hợp Hoan gật nhẹ đầu, nếu như không phải bản thân lợi dụng tấm thẻ Centurion cứu các cô, các cô đều không thể tránh được kiếp nạn trong cuộc đời mình, khi nhúng tay thay đổi vận mệnh của người khác, nhất là sau loại chuyện lớn như sống hay chết này, sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với vận may của bản thân.
Điểm tính mạng của bản thân đang giảm mạnh có lẽ chính là hậu quả nhiều lần nghịch chuyển vận mệnh của người nào đó, cho dù là như vậy thì Trương Hợp Hoan vẫn không hối hận, nếu như thời gian có thể đảo ngược, cho dù cậu biết kết quả của hiện tại, thì cậu vẫn sẽ không chùn bước ra tay cứu các cô.
An Nhiên nói: "Nhưng vì sao anh nói anh sắp chết rồi?"
Trương Hợp Hoan thở dài, kể lại đơn giản một lượt chuyện của cậu kiếp trước và kiếp này, cậu vốn cho là câu chuyện của bản thân đã đủ rung động, nhưng cho dù cậu kể sinh động giống như thật bao nhiêu, phát hiện vẻ mặt của ba vị tri kỷ này cũng không thay đổi bao nhiêu, Trương Hợp Hoan càng nhụt chí hơn, lẽ nào vẫn còn cho là cậu nói dối? Khi cậu đang định suy diễn một chút một hạng mục năng lực trong đó, phát hiện giá trị tính mạng của bản thân chỉ còn năm mươi lăm phút nữa.
Trương Hợp Hoan nói: "Cho dù các em có tin hay không, tất cả câu chuyện mà anh kể các em biết rồi, hiện giờ giá trị tính mạng của anh chỉ còn lại năm mươi lăm phút, qua tiếp một giờ nữa các em sẽ chứng kiến cái chết hoặc sự biến mất của anh." Lời cậu nói ra vô cùng bi thương.
Sở Thất Nguyệt nói: "Có chuyện em vẫn không hiểu được, giá trị tính mạng của anh cũng đã một trăm tuổi, vì sao bỗng nhiên bắt đầu rút ngắn đi, rốt cuộc là thứ gì dẫn tới sự biến đổi vận may của anh?"
Trương Hợp Hoan lắc đầu tỏ vẻ không biết, cậu không muốn nói ra sự thật, lo lắng khi cậu đi rồi các cô sẽ áy náy vì cái chết của cậu.
Kiều Thắng Nam nói: "Có phải là vì anh đã cứu chúng em, thay đổi quy tắc thế giới, cho nên mới bị trả thù?"
An Nhiên nói: "Như vậy là nói là vì đã cứu bọn em mà khiến giá trị tính mạng của anh bị rút ngắn."
Sở Thất Nguyệt nói: "Hóa ra là bọn em hại anh."
Trương Hợp Hoan nói: "Tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, không phải nguyên nhân này, bản thân anh không thuộc về thế giới này. Hơn nữa anh cho rằng giá trị sinh mệnh của anh kết thúc chưa chắc chứng minh cho cái chết, có thể anh sẽ được sắp xếp đến một vị diện thời không khác, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới."
"Đi tới thời không khác làm gì?" An Nhiên hỏi.
Kiều Thắng Nam nói: "Còn cần hỏi sao, nhất định là đi gây họa cho cô gái khác của anh rồi."
Sở Thất Nguyệt nặn từ trong kẽ răng ra hai chữ: "Tra nam!"
Hai người còn lại đều cùng gật đầu.
Trương Hợp Hoan nửa cười nửa mếu: "Anh thừa nhận về mặt tình cảm anh xử lý không tốt, nhưng lúc này, chúng ta không phải không nên tiếp tục xoắn xuýt vấn đề tình cảm nam nữ, chúng ta không phải là nên nói lời từ biệt tử tế sao?"
Ba người cùng lắc đầu: "Không cần!"
Trong Trương Hợp Hoan dâng trào một luồng khí lạnh: "Tiếp xúc lâu như vậy, các em không có chút tình cảm nào với anh sao?" Mặc dù cậu cho rằng không thể nào như vậy, nhưng biểu hiện ngày hôm nay của ba người khiến cho cậu không thể không suy nghĩ như vậy.
An Nhiên nói: "Trước khi anh chết, em hỏi anh một câu, trong ba bọn em anh thích ai nhất?"
"Không phân biệt bên này với bên kia, không phân biệt lớn nhỏ, anh đều thích, đều không bỏ được!"
"Tra nam!"
"Loại người như anh nên cho vào lồng heo thả trôi sông."