Buổi chiều Chủ Nhật, mẹ Liễu Vân Tư gọi điện thoại bảo cậu về nhà, Trương Hợp Hoan vừa về nhà đầu tiên đã bị mẹ ân cần thăm hỏi, Trương Hợp Hoan vốn tưởng rằng chuyện mình vụng trộm gặp mặt cha đã bại lộ, sau khi bị đánh một trận thì mới biết được, Liễu Vân Tư là tức giận chuyện tiết mục, hiện tại hàng xóm láng giềng đều biết chuyện Liễu Vân Tư cắn chó.
Gần đây Liễu Vân Tư ra ngoài, những người dắt cho nhìn thấy bà đều tránh đi, sợ bà xông lên cắn cho chó yêu của mình một nhát.
Trương Hợp Hoan biết được chân tướng cười ha ha.
Liễu Vân Tư bản thân cũng dở khóc dở cười, lão nương nửa đời danh dự đều bị đứa con bất hiếu này hủy rồi.
Liễu Vân Tư nói cho cậu, có thân thích đến đây, vừa nói thì người đã tới.
Một người trung niên tây trang giày da mang theo lễ vật tới nhà bọn họ, Liễu Vân Tư giới thiệu với cậu, đây là Liễu Bảo Bình anh họ của cậu, mở công ty quảng cáo ở Bằng Thành, nghe nói làm ăn cũng không tệ lắm, hôm nay tới nhà tìm cậu có chuyện muốn nói.
Trương Hợp Hoan cũng không biết mình khi nào thì có một người anh họ như vậy, sau đó mới biết được, cha của Liễu Bảo Bình là cùng một người bà với mẹ, cái quan hệ này cũng không tính là quá gần.
Buổi tối ăn cơm tại nhà, Liễu Bảo Bình là người lăn lộn ngoài xã hội, tài ăn nói cũng tốt, thổi đến ba hoa chích choè. Anh ta lần này đến đây là muốn nói chuyện hợp tác với Trương Hợp Hoan, còn nói muốn giới thiệu một người bạn là một ông chủ lớn rất lợi hại cho Trương Hợp Hoan quen biết.
Trương Hợp Hoan vừa nghe đã thấy có chút mâu thuẫn, muốn đuổi thằng nhãi này đi rồi, nhưng mẹ bảo cậu cho người anh họ này chút mặt mũi, đi theo tới kiến thức một chút cũng không có chỗ nào xấu, tóm lại không muốn mất mặt ở trước mặt thân thích.
Xem ở mặt mũi của mẹ, Trương Hợp Hoan đi theo Liễu Bảo Bình ra ngoài, trời đã tối, ven đường ngoài cửa đậu một chiếc Audi A6, Trương Hợp Hoan không thích trông mặt mà bắt hình dong, bất quá xem cấp bậc chiếc xe này, ông chủ lớn mà Liễu Bảo Bình giới thiệu nhắm chừng cũng không có bao nhiêu thực lực.
Liễu Bảo Bình mời Trương Hợp Hoan lên xe, cười tủm tỉm hỏi lái xe: "Ông chủ Cát đã đến chưa?"
Lái xe nói: "Đến rồi, bảo tôi đưa mọi người đi Hoa Thường Oái."
Trương Hợp Hoan vừa nghe thấy càng cảnh giác, Hoa Thường Oái là một trong những hộp đêm nổi danh của Bằng Thành, uống rượu nói chuyện làm ăn ở hộp đêm khẳng định có lộ số, đến hộp đêm tiêu mấy mấy chục ngàn cả trăm ngàn cũng thực bình thường, nếu người ta không thể thu được ích lợi từ trên người ngươi, sao có khả năng đầu tư không công?
Liễu Bảo Bình đưa cho Trương Hợp Hoan một điếu thuốc, Trương Hợp Hoan tỏ vẻ không cần: "Anh họ, anh đến tìm tôi là có chuyện gì vậy?"
Liễu Bảo Bình cười nói: "Anh thật không biết, là ông chủ Cát bạn của anh muốn nói chuyện hợp tác với em, anh chỉ hỗ trợ giật dây bắc cầu, cụ thể là từ hai bên nói chuyện.
Hạ giọng nói: "Ông chủ Cát người ta làm ăn rất lớn, thân gia trên trăm triệu." Vẻ mặt hắn có chút khoa trương.
Trương Hợp Hoan trong lòng tràn ngập khinh thường, trên trăm triệu? Trên trăm triệu thì thế nào, thực khinh lão tử chưa thấy qua tiền? Hôm nay nếu không phải mẹ buộc cậu đi, cậu thực không có hứng thú đi cùng loại thân thích này.
Bất quá sau khi cuộc đời của cậu quay lại còn chưa tới hộp đêm bao giờ, nếu có người bỏ tiền, thì cứ đi xem, không biết hộp đêm thành thị hạng ba như Bằng Thành này như thế nào?
Trương Hợp Hoan bất giác nhớ lại những ngày sống mơ mơ màng màng ngày, cũng không có bao nhiêu hoài niệm, ngược lại cảm thấy đần độn vô vị, đêm nay coi như đi hoài cựu một chút, cũng không ôm kỳ vọng gì, dù sao cũng là hộp đêm thành thị hạng ba, cấp bậc có cao cũng không cao đến đâu.
Lái xe đưa bọn họ đến cửa Hoa Thường Oái, Trương Hợp Hoan lưu ý một chút Liễu Bảo Bình bên cạnh, sau khi tiến vào sảnh tráng lệ, nhất thời toát ra vẻ rụt rè khó có thể che dấu, Trương Hợp Hoan trong lòng cười thầm, người anh họ này không lẽ là lần đầu tiên đến nơi như thế này.
Mỹ nữ tiếp khách ăn mặc khêu gợi đến đón chào, Liễu Bảo Bình ánh mắt nhất thời dính ở trên bờ vai tuyết trắng của người ta, giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên (hình ảnh ẩn dụ chỉ người đến một thế giới xa hoa mới lạ chưa từng nhìn thấy), trong mắt đều là quốc sắc thiên hương.
Trương Hợp Hoan đã nhìn quen cảnh thế này cũng không cảm thấy những cô gái này là quốc sắc thiên hương gì, dong chi tục phấn mà thôi, cho dù là ăn tạp như cậu trước đây cũng chướng mắt cô nương cấp bậc này, huống chi là hiện tại đã để ý rất nhiều chuyện.
Liễu Bảo Bình giả ra bộ dáng rất có kinh nghiệm nhắc nhở Trương Hợp Hoan: "Đừng sợ, em đi theo anh, anh sẽ không hố em, cứ thoải mái mà chơi, có ông chủ Cát thanh toán rồi."
Trương Hợp Hoan trong lòng nói anh nha không hố tôi mới là lạ, cảm giác Liễu Bảo Bình còn dễ chơi hơn những cô nương nơi này, rõ ràng trong lòng thấp thỏm, còn phải giả ra bộ dáng là người từng trải, hiện tại xem như đã thấy rõ, Liễu Bảo Bình chỉ sắm vai một người môi giới.