Lâm An Hiền cho rằng hoàn toàn có thể xong trong một lần, nhưng Trương Hợp Hoan đã nghe qua nguyên bản thì không cho là như vậy, vạch ra những chỗ biểu diễn còn chưa đầy đủ.
Lâm An Hiền bởi vì cảm thấy đoạt cả chuyên môn cá nhân của mình, có chút khó chịu, nhưng nghe xong ý kiến của Trương Hợp Hoan lại không thể không thừa nhận mấy điểm chưa đầy đủ mà Trương Hợp Hoan vạch ra đều đánh trúng yếu hại, Lâm An Hiền khiêm tốn tiếp thu, quyết định ghi lại.
Đêm đó tổng cộng ghi bốn bản, mới đạt tới hiệu quả lý tưởng, chờ thu hoàn thành, đã là 11 rưỡi tối.
Trương Hợp Hoan ân cần thăm hỏi mọi người, đề nghị mời mọi người đi ăn bữa khuya.
Lâm An Hiền dù sao cũng đã sắp 51, chơi nhạc cùng những người người trẻ tuổi này còn có thể, uống rượu nói chuyện phiếm thì miễn, chênh lệch trên tuổi tác quyết định sự khác nhau, mọi người là khó lòng trao đổi, ông cũng không muốn ảnh hưởng đến sự vui vẻ của mọi người, lấy cớ không đành lòng để vợ đợi lâu, nên ông đi trước.
Bằng Thành lúc này nhiều nhất chính là quán nướng, cả đám người đi đến một quán đông bắc phụ cận, khi đến vẫn tiếng người ồn ào.
Trương Hợp Hoan để Nhạc Hoan Hỉ đi gọi món ăn, Phó Hạo đưa cho cậu một tấm danh thiếp, mặt trên có địa chỉ quán bar của anh ta, nói Trương Hợp Hoan về sau có thời gian đi quán bar chơi, mỗi ngày quán bar đều đã có nhạc sĩ biểu diễn.
Uống vài ly rượu, Tần Hồng nương chút ý rượu hỏi một chút về bản quyền bản nhạc "Bạn cùng bàn" kia, Trương Hợp Hoan vừa nghe đã biết ý của cô, Tần Hồng là muốn mua bản quyền khúc ca này.
Trương Hợp Hoan nói với Tần Hồng khúc ca này là cậu viết cho bạn gái trước đây, có ý nghĩa đặc biệt với cậu, cho nên cậu không muốn để cho khúc ca này nhiễm lên hơi tiền bạc, đương nhiên Tần Hồng nếu muốn hát, cậu cũng không phản đối, chỉ cần cô không sử dụng để buôn bán, bao gồm khúc "Thất Nguyệt" kia cũng như vậy.
Tần Hồng cảm thấy tò mò: "Anh có phải đều viết cho cô gái mà mình yêu một bài hát không?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Khả năng không chỉ một bài."
Vương Viện xáp lại: "Anh Trương, "Thất Nguyệt" tôi chưa từng nghe qua, khi nào thì hát cho chúng tôi nghe một chút."
Tần Hồng nói cho cô ta Thất Nguyệt không phải bài hát, là một khúc dương cầm, có thể nói là khúc dương cầm đẹp nhất mà cô từng được nghe.
Một đám dân âm nhạc ngồi cùng một chỗ, chủ đề nói chuyện chính là âm nhạc, Phó Hạo nghe nói bộ phận đàn ghi-ta trong Ban cùng bàn chính là Trương Hợp Hoan tự mình đàn, đề nghị Trương Hợp Hoan đàn một khúc cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Trương Hợp Hoan cười nói: "Anh Phó, anh là đại thần ghi-ta, ở trước mặt anh tôi sao có ý tứ múa búa trước cửa Lỗ Ban chứ."
Phó Hạo nói: "Đến một đoạn đi, khúc "Bạn cùng bàn" kia làm cho chúng tôi thực sự nể, đêm nay "Thiết Huyết Đan Tâm" càng hay, thầy Trương, ngài không đến giới âm nhạc chúng tôi quả thực là tổn thất cho giới âm nhạc."
Thủ Thường Tuyết đàn violon nói: "Thầy Trương, ngài đàn một đoạn đi, để cho Phó Hạo biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, đừng cả ngày đều thổi mình là trần nhà của giới ghi-ta Bằng Thành."
Phó Hạo nói: "Tôi nói vậy khi nào thế?"
Tay trống A Đông ở bên cạnh nói: "Tôi thật ra không nghe anh ấy nói như vậy, anh ấy nói là trình độ ghi-ta của anh ấy ở tỉnh Bình Giang nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất."
Phó Hạo cười mắng: "Đám người này chỉ biết nói xấu tôi, tôi là như vậy sao."
Tần Hồng lấy ra đàn ghi-ta của Phó Hạo, đưa đến trước mặt Trương Hợp Hoan: "Thầy Trương, khó được mọi người cao hứng như vậy, ngài đàn một đoạn đi."
Vương Viện cùng Nhạc Hoan Hỉ cũng giật giây nói: "Bạn cùng bàn!"
Trương Hợp Hoan tiếp nhận đàn ghi-ta, cười nói: "Nơi này đầy khói lửa, trạng thái cổ họng của tôi cũng không tốt, như vậy đi, tôi sẽ đàn một đoạn, gần đây viết một khúc, cảm tạ mọi người đêm nay tương trợ đối với tôi, cũng mời mọi người đánh giá, vạch ra chỗ chưa đủ."
Phó Hạo tán đồng trình độ viết nhạc của Trương Hợp Hoan, bổn ý anh ta chính là muốn nghe nguyên xướng của "Bạn cùng bàn", đàn hát ghi-ta yêu cầu trình độ không cao so với diễn tấu đàn ghi-ta, nhưng độc tấu đàn ghi-ta thì không giống, không có tiêu chuẩn tương đối là không dám biểu diễn, nhất là ở trước mặt loại cao thủ hàng đầu như anh ta.
Phó Hạo tuy mặt ngoài khiêm tốn, nhưng trong xương cốt vẫn thực kiêu ngạo, anh ta cho rằng mình ở phương diện biểu diễn đàn ghi-ta khẳng định là tiêu chuẩn hàng đầu ở trong nước.
Trương Hợp Hoan có gì mà không dám, cậu dám ở trước mặt nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp Tần Hồng biểu diễn "A Comme Amour", cậu cũng dám ở trước mặt tay ghi-ta chuyên nghiệp Phó Hạo đàn một bản ghi-ta. Hiện tại bắt đầu nghĩ tới mẹ, trước đây học nhạc khí cũng đa phần là do mẹ cưỡng bức lợi dụ, đương nhiên là mẹ ở thế giới trong quá khứ.