Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 259 - Chương 259: Giằng Co (2)

Chương 259: Giằng co (2) Chương 259: Giằng co (2)

Lầu trên tuổi bao nhiêu?

Niên đại 70, đang trung niên.

Hiện tại đã 2011.

Radio trực tiếp tôi cũng có ấn tượng, lễ hội mùa xuân cũng trực tiếp, hiện tại hàng năm vẫn trực tiếp, có gì ngạc nhiên, bất quá mọi người đều xem TV, ai còn nghe radio nữa chứ.

Nghe radio có cảm giác, nhất là tiết mục trực tiếp thể theo, anh tuy không nhìn thấy, nhưng người dẫn chương trình dùng thanh âm có thể nói cho anh kích động.

Vậy cũng phải xem là người dẫn chương trình nào.

Người dẫn chương trình nữ, chỉ cần là người dẫn chương trình nữ đều có thể hô cho tôi kích động.

Lầu trên đừng thổi da bò, anh nghe trực tuyến về pháp luật cũng có thể kích động?

Tôi sao lại thổi da bò? Tôi kích động không được sao?

Ngu ngốc!

Anh mới ngu ngốc!

Admin nhanh chóng song song cấm ngôn.

Có người tiếp tục chủ đề vừa rồi, xác thực phải xem người dẫn chương trình, ví dụ như người dẫn chương trình thể thao họ Hàn kia làm cho tôi không kích động nổi.

Phía dưới bắt đầu kháng nghị, tôi thích anh Hàn, mỗi lần anh ấy dẫn tôi đều thấy vui vẻ.

Trích bình luận của anh Hàn:

Theo một tiếng còi của thủ môn, trận đấu đã kết thúc.

Các vị thính giả, tiết Trung thu vừa qua, tôi chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Hiện tại từ đội môn đội tuyển Trung Quốc Phạm đại tướng quân đá phạt.

Khả năng có khán giả vừa mới mở thang máy, chúng ta sẽ phát lại tỷ số một lần.

Bàn thắng này được tính, trọng tài không công nhận bàn thắng.

Hậu vệ nào đó phạm lỗi nghiêm trọng, trọng tài đuổi tiền đạo nào đó ra khỏi sân

Cảnh sát cứu con tin được chưa?

Không biết, vừa rồi phát sóng hình như còn đang giằng co.

Tội phạm đưa ra yêu cầu, đồng ý đàm phán cùng cảnh sát.

Oa! Thật có cảm giác hiện trường, thật kích thích! Nếu đài truyền hình trực tiếp thì càng đẹp mắt.

Đài phát thanh hình như có một chút video, bất quá không phải trực tiếp.

Trương Hợp Hoan cũng cảm thấy thực kích thích, lúc này nhìn thấy mấy xe cảnh sát đến đây, nhìn thấy Kiều Thắng Nam bước xuống từ trong một chiếc trong đó, Kiều Thắng Nam cũng nhìn thấy cậu, bởi vì đang chấp hành nhiệm vụ nên không đến chào hỏi cậu.

Kiều Thắng Nam đi đến trước mặt tổng chỉ huy hiện trường nói: "Phùng đội, thế nào rồi?"

Phùng đội nói: "Người hiềm nghi phạm tội chỉ nói tên họ với ngươi đàm phán, hắn nói chỉ nguyện ý đàm phán với cô."

Kiều Thắng Nam gật gật đầu, để cho Phùng đội kết nối với điện thoại người hiềm nghi, đã làm rõ thân phận người hiềm nghi phạm tội, hắn tên là Phạm Đức thành, là một tội phạm Kiều Thắng Nam trước đây bắt, bị tù ba năm, tháng trước mới ra tù.

"Phạm Đức Thành, tôi là Kiều Thắng Nam!"

Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm âm trầm: "Kiều cảnh quan khỏe, tôi chỉ tin tưởng cô, tôi muốn đàm phán với cô."

Kiều Thắng Nam nói: "Anh bị tù ba năm, vừa mới hết án phóng thích, thật vất vả mới lấy được tự do, vì sao còn phải làm loại chuyện này? Phạm Đức Thành, nhanh thả con tin mà tự thú, tranh thủ được sự khoan hồng."

"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô? Nếu tôi thả con tin, các người sẽ bắt tôi, tôi nói cái gì các người cũng sẽ không nghe!"

"Phạm Đức Thành anh bắt con tin là vợ của anh, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, anh làm như vậy không làm thất vọng cô ta chờ anh nhiều năm như vậy sao?"

"Trong phòng cũng không chỉ có vợ của tôi, còn có con gái của tôi nữa" Phạm Đức thành ha ha cười lên.

Trong ống nghe truyền đến tiếng một đứa nhỏ khóc, lập tức bị Phạm Đức Thành lớn tiếng quát lớn cắt ngang.

Kiều Thắng Nam tâm nhất thời trầm xuống: "Phạm Đức Thành, anh nói cho tôi biết trong phòng đến cùng có bao nhiêu con tin?"

"Cô không phải rất lợi hại sao? Cô không phải cái gì cũng không sợ sao? Cô đi lên đi, tự cô đến xem."

Kiều Thắng Nam nói: "Tốt lắm tôi đi lên nói chuyện với anh."

Phùng đội ở một bên liều mạng nháy mắt với cô, trước khi làm rõ tình huống, tùy tiện tiến vào hiện trường phạm tội thật sự rất nguy hiểm.

"Cô đi lên đi, tôi đợi cô, trong toàn bộ cảnh sát tôi chỉ tin tưởng cô, cô mang lên cho tôi 200.000, tôi muốn tiền mặt."

Kiều Thắng Nam buông điện thoại, Phạm Đức Thành này là một tội phạm cô tự tay bắt, người này tháng trước mới ra tù, không thể tưởng được đã phạm tội nhanh như vậy, Kiều Thắng Nam lên xe cảnh sát màu đen ở một bên, Phùng đội đi lên theo.

Kiều Thắng Nam nói: "Người hiềm nghi phạm tội yêu cầu trực tiếp đối thoại với tôi, còn bảo tôi mang lên 200.000 tiền mặt."

Phùng đội nói: "Tôi không đồng ý, thật sự rất nguy hiểm, chúng ta đã bố trí tốt rồi, súng bắn tỉa cũng đã vào chỗ." Anh ta cho rằng án này có chút không bình thường, lúc bắt đầu người hiềm nghi phạm tội căn bản không có đề xuất chuyện đòi tiền, hiện tại đột nhiên đưa ra điều kiện như vậy, đến cùng trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy, hay là cố ý lợi dụng chuyện này để kéo dài thời gian?

Chỉ cần tội phạm hơi có lý trí đều sẽ rõ ràng cho dù cầm tiền hắn cũng rất khó thoát khỏi vòng vây cảnh sát, đòi tiền để làm gì? Ai có thể cam đoan mục đích chân chính của người hiềm nghi phạm tội không phải muốn trả thù?

Bình Luận (0)
Comment