Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 290 - Chương 290: Ở Một Mình (3)

Chương 290: Ở một mình (3) Chương 290: Ở một mình (3)

Trương Hợp Hoan trước đưa Kiều Thắng Nam về tới nhà, giúp cô cầm mấy túi táo, rất ân cần tỏ vẻ muốn đưa vào nhà giúp cô, Kiều Thắng Nam vừa thấy đã biết mặt hàng này muốn vào nhà mình một chuyến, nhưng cũng không ngăn cản, mở cửa sau tầng hầm, Trương Hợp Hoan ôm một đống táo đưa vào trong nhà cho cô.

Vào cửa sau chính là tầng hầm trong lòng đất, Trương Hợp Hoan nói: "Tầng hầm nhà của em thật lớn."

Kiều Thắng Nam nói: "Uống ly cà phê rồi đi."

"Tốt!" Cậu thật ra cũng không khách khí.

Kiều Thắng Nam bảo cậu mang táo đặt ở góc tầng hầm, bản thân đi thay giày, Trương Hợp Hoan cũng đi theo, Kiều Thắng Nam bảo cậu đừng làm phiền, kề sát tầng hầm là một đình viện loại nhỏ, bên trong là bố trí tiểu cảnh kiểu Nhật Bản, trung tâm là một cây phong.

Hướng bắc là nhà bếp kiểu dáng Âu Tây cùng phòng ăn ngắm cảnh, tường phía bắc phòng ăn đều là cửa sổ thủy tinh dài tận nền, xuyên thấu qua nơi này có thể nhìn thấy đình viện hơi đi xuống ở phía bắc, phía đông có gốc hoa quế, phía tây cũng có một gốc hoa quế.

Sân tuy không lớn, nhưng thiết kế bố cục cực kỳ tinh mỹ, lại đang lúc hoa quế nở rộ nên cả vương đều là mùi hương.

Kiều Thắng Nam mở ra cửa thủy tinh, mời Trương Hợp Hoan đến ngồi, mình đi nhà bếp nấu nước pha trà, nói với Trương Hợp Hoan: "Anh nếu muốn tham quan, thì cứ tùy tiện mà xem."

Trương Hợp Hoan nói: "Anh cứ ngồi ở đây đi, vạn nhất nhìn thấy vật phẩm riêng tư không nên thấy thì xấu hổ."

Kiều Thắng Nam nói: "Trương Hợp Hoan, cái tư tưởng lưu manh này của anh sớm muộn gì cũng sẽ là đối tượng bị pháp luật chế tài."

Trương Hợp Hoan nói: "Cho nên mới cần cảnh sát như em thời khắc nhắc nhở anh không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của pháp luật, thời khắc mấu chốt em còn phải động thân mà ra, thậm chí không tiếc hy sinh thân thể của mình đến cứu lại linh hồn sa ngã của anh."

Kiều Thắng Nam nói: "Ai thích cứu thì cứ cứu đi, em cũng không cái nghĩa vụ đó." Bưng cà phê vừa mới pha xong đi đến bên cạnh Trương Hợp Hoan, đưa cho cậu một ly.

Trương Hợp Hoan nói: "Thực thơm!"

Kiều Thắng Nam nói: "Tiêu chuẩn pha cà phê của em vẫn không tệ."

"Anh nói là trên người em."

Kiều Thắng Nam nói: "Có thể đứng đắn chút không, đó là mùi hoa quế."

Trương Hợp Hoan gật gật đầu, uống ngụm cà phê: "Bá phụ bá mẫu không ở nhà à?"

Kiều Thắng Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Em ở một mình."

"Một mình ở căn nhà lớn như vậy không tịch mịch sao?"

"Thanh tịnh, em thích ở riêng."

"Sinh hoạt của kẻ có tiền các người anh thật không hiểu mà."

Kiều Thắng Nam nói: "Em không có tiền, anh của em có tiền, toàn bộ đều là anh ấy chuẩn bị cho em, em có đơn giản là công tác hiện tại."

Trương Hợp Hoan nói: "Thật ra lấy điều kiện của em căn bản không cần cố gắng công tác như vậy, hơn nữa là công tác nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ người nhà của em không phản đối?"

Kiều Thắng Nam uống ngụm cà phê nói: "Sao có khả năng không phản đối, nhưng bọn họ phản đối cũng vô dụng, chuyện em thích, ai cũng không ngăn cản được."

Trương Hợp Hoan nhớ tới sự kiện con tin ở quảng trường nhân dân ngày đó, nếu không phải mình cùng cô ta cùng nhau trải qua, có lẽ Kiều Thắng Nam đã gặp bất trắc rồi.

Kiều Thắng Nam nghĩ đến cùng một sự kiện với cậu, nhỏ giọng nói: "Án ngày đó ít nhiều cũng nhờ vào anh, em mấy ngày nay cũng luôn nghĩ lại chuyện này, nếu không có anh, em khả năng đã chết rồi."

Trương Hợp Hoan cười nói: "Nào có, là em cứu anh mới đúng."

Kiều Thắng Nam nói: "Thượng cấp sắp xếp em đi khai thông tâm lý, em lần này ra ngoài huấn luyện cũng là nguyên nhân này."

Trương Hợp Hoan nhìn vào đôi mắt của cô: "Cảm thấy sợ hãi? Thủy chung không thể ra khỏi bóng ma tâm lý?"

Kiều Thắng Nam không nói gì, Trương Hợp Hoan đưa tay cầm lấy bàn tay của cô, Kiều Thắng Nam không có kháng cự.

Trương Hợp Hoan cảm giác thời gian hình như cũng đủ, liền áp mặt qua, hai mắt nhìn thẳng vào đôi môi của Kiều Thắng Nam, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng chuẩn bị làm ra hành động kế tiếp, trọng tâm thân thể lặng lẽ bắt đầu dời đi.

"Em đi lấy chút hoa quả!" Kiều Thắng Nam đứng dậy.

Trương Hợp Hoan mục tiêu bị hụt, mất đà thiếu chút nữa đâm đầu ở trên mặt cỏ, Kiều Thắng Nam buồn cười, khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, mặt hàng này cũng thật rác rưởi mà, lại có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, giãy ra khỏi tay hắn, xoay người đi vào bên trong.

Một lát sau, Kiều Thắng Nam bưng ra một đĩa trái cây vừa mới cắt xong.

Trương Hợp Hoan dùng cái nĩa nhỏ cắm thanh long nhét vào miệng, tuy có tà tâm, nhưng đối mặt nữ cảnh sát cũng thật không dám dùng sức mạnh.

Kiều Thắng Nam nói: "Nghe nói anh cự tuyệt Lâm Tiểu Phượng?"

Trương Hợp Hoan gật gật đầu: "Nếu em muốn anh hợp tác với cô ta, anh sẽ đáp ứng."

Bình Luận (0)
Comment