Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 289 - Chương 289: Ở Một Mình (2)

Chương 289: Ở một mình (2) Chương 289: Ở một mình (2)

Kiều Thắng Nam cười lên: "Em lại cảm thấy như vậy."

"Em là không thừa nhận mà thôi, quan hệ bình thường em sao có thể vì chuyện của anh mà sáng sớm đã chạy tới?"

"Giữa bạn với bạn không phải cũng nên như vậy sao?"

Kiều Thắng Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm giác có chút không nỡ, rời đi nửa năm, nửa năm này phải hoàn toàn cắt đứt liên hệ, có chút lời muốn nói lại không thể nói, cô cũng ý thức được, quan hệ giữa mình cùng Trương Hợp Hoan đang trở nên không giống trước.

Trương Hợp Hoan nói: "Anh khẳng định sẽ nhớ em."

Kiều Thắng Nam rít hơi thuốc, khóe mắt liếc nhìn cậu: "Đã nói qua những lời này với bao nhiêu cô gái rồi?"

"Với em là lần đầu tiên." Lời này không tật xấu, tồn tại hai loại suy luận, hoàn toàn dựa vào đối phương tự đi lý giải.

Kiều Thắng Nam nói: "Trương Hợp Hoan, đừng quên em đang làm gì, chuyện anh đã làm là không thể gạt được em."

Cũng không phải không biết cậu ta cùng Sở Thất Nguyệt cũng không rõ ràng, mặt hàng này chính là một tra nam, Kiều Thắng Nam trong lòng rõ ràng, ở chung với loại tra nam này là thực không lý trí, nhưng có câu nói đến cùng thì tra nam tựa như thực phẩm rác rưởi vậy, mặc dù có hại cho sức khỏe, nhưng lại thơm ngon!

Thật ra nam chưa hôn nữ chưa gả, vốn nên có lựa chọn, hắn có thể lựa chọn, mình vì sao không thể? Kiều Thắng Nam vì ý tưởng này mà cảm thấy có chút thẹn.

Trương Hợp Hoan cười nói: "Nếu giữa nam nữ không hề giữ lại, chuyện gì cũng đều nói cho đối phương, vậy chứng minh bọn họ tám chín phần mười là bạn bè, mà nếu lẫn nhau đều có một số việc cố ý giấu diếm, vậy chứng minh đều có ý tưởng với nhau, đều muốn triển lãm một mặt tốt nhất của mình cho đối phương, đều để ý cảm thụ của đối phương, hai ta trước mắt liền thuộc về loại này."

"Anh giống như có rất nhiều kinh nghiệm về mặt này, đó là ý nghĩ của chính anh thôi."

Trương Hợp Hoan dừng xe ở bên đường, đã đến Thôi Trại, mẹ thích ăn thịt chó, Trương Hợp Hoan đi đường Nhật Nguyệt mua chút thịt cho mang về cho bà, hỏi Kiều Thắng Nam một tiếng, Kiều Thắng Nam không ăn thịt chó, Trương Hợp Hoan nhớ Sở Thất Nguyệt cũng không ăn, xem ra phụ nữ đa số là không thích ăn thịt chó.

Trương Hợp Hoan mua năm cân thịt chó, quay đầu bảo mẹ để cho chị một ít, từ sau hội nghị gia đình lần trước, mẹ cùng chị gái đã lâm vào chiến tranh lạnh, Trương Hợp Hoan không muốn hai bên thủy chung ở trong trạng thái này, muốn giúp đỡ điều giải một chút.

Kiều Thắng Nam tuy không ăn thịt chó nhưng không phản đối người khác ăn, ngửi thấy gần đó bán bánh nướng cũng thơm, đi mua năm cái, Trương Hợp Hoan đều thanh toán.

Nhìn thấy Trương Hợp Hoan tay xách nách mang, thì đưa tay cầm giúp cậu, Trương Hợp Hoan đưa cho cô hai túi nhựa nhỏ, một túi trong đó là chân chó, một túi còn lại Kiều Thắng Nam chưa thấy qua, chưa một cây nhỏ giống như ngón tay vậy, đưa tay nhéo nhéo, hiếu kỳ hỏi: "Cái gì vậy?"

Trương Hợp Hoan nói: "Chính là anh có mà em không có."

Kiều Thắng Nam đỏ mặt, cầm lên cái túi chứa “cây hàng” của chó kia nện ở trên đầu cậu: "Khẩu vị của anh thực nặng!"

Trương Hợp Hoan cười cười trốn lên xe, vừa vặn điện thoại di động vang lên, Kiều Thắng Nam để cậu tiếp điện thoại, mình đi lái xe.

Điện thoại là chị gái Trương Hợp Hân gọi tới, cô tìm em mình là vì chuyện nhà ở, tuy Vu Hán Khanh đáp ứng bỏ ra thêm 50.000, nhưng sau khi trở về bắt đầu lải nhải, vì chuyện này mà không ít lần cãi nhau, Trương Hợp Hân cũng thực ấm ức.

Trương Hợp Hoan ở trong điện thoại khuyên chị không cần khó xử, 50.000 này quay đầu mình nghĩ biện pháp giải quyết, để cho chị nói với anh rể, 50.000 này mình sẽ bỏ ra, đến lúc đó sẽ nói là họ đã đưa.

Trương Hợp Hân nghe em trai nói như vậy, cũng có chút thấy có lỗi, trong điện thoại khách khí vài câu như ngầm thừa nhận phương án này, Trương Hợp Hoan cúp điện thoại, cảm giác chị gái không giống với quá khứ, quá khứ chị gái chưa bao giờ mập mờ chuyện tiền bạc như vậy, nhưng ngẫm lại cũng thấy có khác nhau, trước đây chị gái tiêu là tiền trong nhà, bất quá chị gái khi đó chưa kết hôn, chưa có anh rể Vu Hán Khanh này.

Kiều Thắng Nam ở một bên ít nhiều nghe được một ít, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Thiếu tiền?"

Trương Hợp Hoan nói: "Cũng không phải là thiếu." Trong lòng cân nhắc có nên dùng chút giá trị danh dự đổi ra tiền hay không.

Kiều Thắng Nam nói: "Cần dùng gấp mà nói thì em cho anh mượn."

Trương Hợp Hoan nói: "Anh không có thói quen tiêu tiền của phụ nữ."

"Cho anh mượn chớ không phải cho anh luôn, có bệnh à!"

Trương Hợp Hoan bỗng nhiên nói: "Vừa rồi nói sai rồi."

Kiều Thắng Nam nghe mà ngẩn ra, có chút kỳ quái địa nhìn cậu một cái.

Trương Hợp Hoan nhấc lên cái túi chứa “cây hàng” của chó kia nói: "Cái thứ này thật ra anh cũng không có, nó có xương."

Kiều Thắng Nam nói: "Anh cút ra ngoài cho em!"

Bình Luận (0)
Comment