Nhìn ra được bữa cơm này Lưu Tuyết chuẩn bị khá kỹ, chỉ có vịt muối là mua, đồ ăn còn lại đều là cô tự tay nấu.
Trương Hợp Hoan phát hiện trù nghệ của cô ta không tệ, có thể thu phục bố của cậu, nhắm chừng cũng có quan hệ nhất định với trù nghệ, không phải có câu nói muốn chinh phục đàn ông thì phải chinh phục dạ dày của anh ta trước sao.
Trương Gia Thành hỏi chuyện tiến tu của cậu, Trương Hợp Hoan nói cho ông là đi Đài giao thông tỉnh, Trương Gia Thành thật ra có nghe qua chuyên mục của Đài giao thông tỉnh, tuy ông cũng không biết nhiều về truyền thông nhưng cũng biết cái này khẳng định là chuyện tốt, con có tiền đồ, có thể được phái đi tiến tu chứng tỏ là được lãnh đạo đơn vị coi trọng.
Lưu Tuyết hỏi Trương Hợp Hoan ở Nam Giang tiến tu thời gian bao lâu, Trương Hợp Hoan nói rõ là nửa năm.
"Chỗ ở đã sắp xếp hay chưa?"
Trương Hợp Hoan nói: "Con ngày mai mới đi báo danh, con tính thuê phòng ở phụ cận Đài giao thông tỉnh."
Lưu Tuyết nói: "Lãng phí tiền như vậy làm gì? Con ở đây cho rồi, cũng không phải không có chỗ, tuy phòng cũ chút, nhưng diện tích vẫn ổn, với lại gác xép rộng tới 160m2 đó, lát nữa dọn lại là được."
Trương Gia Thành mỉm cười nhìn vợ, thật ra ông cũng có ý này, chỉ là còn chưa có hỏi ý kiến của Lưu Tuyết, hiện tại cô chủ động đề suất tương đương với tán đồng.
Trương Hợp Hoan nói: "Cảm ơn dì Tuyết, bất quá con ở phụ cận đơn vị thuận tiện hơn, dù sao con làm phát thanh đi làm không có giờ giấc cố định, thời điểm trực tiếp buổi chiều có khi làm tới nửa đêm mới về."
"Người một nhà con khách khí làm gì?" Lưu Tuyết vẻ mặt thực thành khẩn.
"Thực không phải khách khí, để sau đi, con sẽ thường đến thăm mọi người." Trương Hợp Hoan thích tự do, thời điểm ở Bằng Thành cũng lấy cớ đi ra ngoài ở riêng, huống chi bố đã có gia đình mới, cũng không muốn đến làm ảnh hưởng tới cuộc sống của ông ấy, bất quá thông qua chuyện này phát hiện Lưu Tuyết thực biết làm người.
Trương Gia Thành hiểu ý của con, cũng không miễn cưỡng, chỉ đề xuất đêm nay đừng đi mà ở đây một đêm.
Vào buổi tối, hai cha con đi sân thượng, Trương Gia Thành châm một điếu thuốc, hỏi tình hình của hai người con gái, Trương Hợp Hoan nói ra chuyện tái định cư.
Trương Gia Thành nghe nói những gì Vu Hán Khanh làm, thở dài nói: "Thằng đó cũng không phải là thứ tốt gì, nó là bạn học trung học với chị gái con, sau khi tốt nghiệp thì thi vào giáo viên thể dục, lúc ấy đã đẻ ý tới chị gái con, cả ngày viết thư. Nếu không bị hắn quấy rối, với sự thông minh của chị gái con lúc đó thi cử khẳng định không có vấn đề gì."
Trương Hợp Hoan nói: "Con cảm thấy chị gái có chút sợ anh ta."
Trương Gia Thành nói: "Sợ cái rắm gì, cùng lắm thì ly hôn." Nói xong lại có chút hối hận, sợ con nghĩ nhiều, lấy một điếu muốn hút, Trương Hợp Hoan châm thuốc giúp ông.
Trương Gia Thành rít mấy hơi rồi nói: "Bố ly hôn với mẹ con là không liên quan gì tới dì Tuyết, bố lúc ấy tay trắng đi Nam Giang, rồi quen biết cô ấy ở Nam Giang." Đặc biệt cường điệu là ông quen biết với Lưu Tuyết là ở sau ly hôn, người bố nào cũng để ý tới hình ảnh trong lòng con mình.
"Bố, bố sống tốt là được, mẹ con có ba chúng con chăm sóc rồi, bố cũng không cần quan tâm, bản thân ngàn vạn đừng vất vả như vậy."
Trương Gia Thành mím môi, con quả nhiên đã trưởng thành, biết thông cảm cho mình.
Hai cha con chuyện trò cho tới đêm khuya, Trương Hợp Hoan nhân cơ hội từ chỗ của bố hỏi rất nhiều tin tức về bản thân hồi nhỏ, biết được ông nội của cậu Trương Phú Giang quá khứ là thành phần địa chủ, niên đại 60 không biết đi đâu, hiện tại sống hay chết cũng không biết, xem ra sau khi cuộc đời trở lại tất cả đều đã thay đổi.
…
Ngày hôm sau Trương Hợp Hoan lái xe đi Đài phát thanh truyền hình tỉnh, ngành cấp tỉnh khác nhau rất lớn với cấp thành phố, đậu xe xong mang theo hồ sơ đi vào đại sảnh, bảo vệ nghiêm ngặt rõ ràng cũng hơn rất nhiều so với đài thành phố bọn họ.
Trương Hợp Hoan bị hỏi ước chừng 5 phút, nhân viên chính thức đều đã quẹt thẻ đi vào, cậu giờ còn chưa có làm thủ tục, bảo vệ gọi điện cho người phòng nhân sự đến nhận người.
Lại đợi 10 phút mới nhìn thấy một cô gái mặc ghi lê đen áo sơmi trắng giống lên tân khách sạn đến nhận người, cô ta là Lỗ Lệ thuộc phòng nhân sự.
Dẫn Trương Hợp Hoan đi thang máy lên lầu 7, những người đến đài giao thông tiến tu tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ, đều là người dẫn chương trình trẻ tuổi từ các đài cấp thành phố trong tỉnh đến.
Lỗ Lệ đưa họ vào phòng nghỉ bảo họ chờ, chừng nào chủ nhiệm xong việc mới đến gặp mặt bọn họ được.
Sau khi Lỗ Lệ rời khỏi, năm người nhân cơ hội tự giới thiệu lẫn nhau, một người dẫn chương trình nam là Thường Ngọc Sơn đến từ Tích Sơn, ba người dẫn chương trình nữ, phân biệt là Vương Tâm Duyệt đến từ Vân Cảng, Tiền Thu Hồng đến từ Hoài Dương, Cảnh Sảng đến từ Cô Tô.